Ban ngày đi ngang qua Ngự Hoa viên, tình cờ trông thấy Thiên Tác từ phía trước đi tới, thằngbé cúi đầu, hình như biết tới sự tồn tại của tôi, quành lại đi đườngkhác.
Tôi sững sờ, lần trước chỉ đánh nó một lần, mới vậy đã sợ tôi rồi ư?
Ban đêm, trằn trọc không tài nào ngủ nổi. Nên đẩy cửa sổ ra, nhân lúc đêm khuya thanh vắng, tới cung điện của thằng nhóc.
Tới trước của sổ của nó, bất giác có chút lo sợ. Nếu như mình cứ thế màtiến vào, liệu có hù dọa thằng bé hay không? Chần chừ, chợt nghe tiếngkêu thảm thiết, sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Không lo nghĩ thêm nữa, một chưởng vỗ nát cửa sổ, nhảy vào.
Bấy giờ Thiên Tác đang ôm bụng, quằn quại trên mặt đất. Bởi vì nó thấtsủng, người hầu kẻ hạ đã không còn ở trong phòng. Tôi bước vội tới trước mặt thằng bé, nó cứ ngẩng cao đầu như vậy, không một chút kinh ngạc khi thấy tôi đột ngột viếng thăm.
“Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ cứungươi.” Nhìn cặp mắt hoa đào tà mị mà xinh đẹp kia, chẳng hiểu tại sao,khi đó cực kỳ muốn từ nơi ấy nhìn tựa như tiểu hồ ly kia van cầu.
Nhưng nó chỉ lạnh nhạt rên rỉ, xoay người sang chỗ khác. Tôi còn chưa kịpkinh ngạc, đã thấy nó vừa ôm bụng vừa kêu rên khổ sở, ‘phụt’ một ngụmmáu tanh phun ra.
Phun ra máu?! Chuyện này là sao? Còn chưa kịphỏi han, thì trông thấy chỗ mắt hắn lưu lại hai giọt huyết lệ. Đây làđộc gì? Mà lại tàn ác như thế!
Tôi không thể suy tính được điềugì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562177/chuong-28-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.