Mùng một tháng chạp,Đại Mạch đổ trận tuyết lớn* đầu tiên. Cây phủ tuyết hoa dát bạc, đội lên chiếc vương miện, bông liễu như tuyết trắng nhẹ bay phất phơ tùy tiệnlấy đất làm giấy, lấy gió làm bút, thanh thoát vẽ nên một bức tranh đồsộ khiến lòng người kinh hãi.
(Tuyết lớn: đại tuyết, tên thời tiết, vào khoảng ngày 7 hoặc 8 tháng 12 dương lịch, có tuyết rơi nhiều.)
Thất Thất từ bé lớn lên ở phương Nam, rất hiếm khi gặp qua trận tuyết lớndường này, một tay che dù, một tay ôm chặt cổ của Cố Cẩn Hi, hai mắthiếu kỳ nhìn đình đài lầu các xung quanh bao phủ trong lớp áo bạc trắng.
Đột nhiên, Cố Cẩn Hi đang ôm cô bật cười, “Nghê Thường, sao em vẫn giống con nít thế hả.”
Thất Thất xoay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn, “Ca ca nói thế là có ý gì?”
Cố Cẩn Hi tiến vào đình, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc đệm được phủ thật dàylông cáo, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cười nói, “Từ nhỏ em đã như thế, mỗi lần tuyết rơi, sẽ nhõng nhẽo đòi anh dẫn em ra ngoài ngắm tuyết.”
“Ca ca nè.” Thất Thất gấp dù lại đặt sang bên, nhìn tuyết bay tới tấp ngoài đình, mở miệng nói, “Em ở trong cung cũng được mấy ngày rồi, đã đến lúc nên về.” Ngoảng đầu lại, chờ mong nhìn hắn chăm chú, thấy nụ cười củahắn hơi cứng lại, tổn thương trong đôi mắt kia không phải cô không nhìnthấy, nhưng cô không thể mềm lòng. Tuy rằng vị ca ca này tốt thật, nhưng cái nhân cách thứ hai, lại là nhân vật khiến người ta sợ hãi.
“Nghê Thường, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562178/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.