Tôi tên là Tiêu Nhan Lạc, cửu công chúa Đại Yến.
Một tuổi, tôi tận mắt nhìn thấy ông nội của phụ hoàng vuốt ve mặt tôi, sau đó vĩnh viễn nhắm nghiền đôi mắt.
Hai tuổi, tôi không rõ vì sao nhị ca tam ca tứ ca ngũ ca của tôi cứ lầnlượt ôm bệnh bỏ mình. Mỗi ngày, tôi chỉ biết ngồi trên xích đu, chờ đạica hạ triều trở về, tung tôi lên không trung cao thật cao, nhìn nụ cườitrên mặt anh ấy, tôi không khỏi bật cười khanh khách.
Ba tuổi,tôi nhìn thấy Ngũ tẩu tẩu ở trong hoàng cung, người con gái xinh đẹp màít nói. Nhưng đại ca lại nói, đó không phải Ngũ tẩu tẩu của tôi, mà làLiên phi huynh ấy mới cưới.
Tôi không hiểu, lén lút đến cungđiện của Liên phi, chị ấy tỏ ra lạnh nhạt, không còn là Ngũ tẩu tẩu luôn vuốt đầu tôi ngân nga hát như khi xưa nữa. Nghe chị hát đi hát lại mộtkhúc ca thê lương:
‘Tình đời bạc, nhân tình ác, mưa tiễn hoànghôn hoa tan tác. Gió thốc tràn, lệ giọt tàn, viết thư tâm sự, một chữmiên man. Khó! Khó! Khó!
Người đơn bạc, nay mai khác, tựa tơlòng thắt tâm can, tiếng tù vang, đêm sắp tàn, sợ người vấn hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu! Giấu! Giấu!’
Tôi không hiểu chị ấy đang hát cái gì, chỉ cảm thấy nghe rất êm tai. Trở về cung điện của mình, tôi ôm cổ đại ca, lấy lòng hát khúc ca này cho anhấy nghe. Nhưng tôi không ngờ được, vị đại ca luôn cưng chiều tôi hơn cảmấy người anh em ruột thịt của anh ấy, lần đầu tiên đánh tôi. Từ đó, tôi không còn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562176/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.