“Xuống, đến rồi.” ĐệNgũ Uyên nhảy xuống ngựa, trực tiếp đi về phía con lừa của Thất Thất ởphía sau, đưa tay, ý bảo cô nắm lấy tay hắn xuống lưng lừa.
Thất Thất nhìn cái tay bố thí, không cảm kích quay đầu, “Hiện tại tôi cảm thấy cưỡi lừa rất hay, tôi không xuống.”
“Ta chỉ nói một lần, xuống!” Đệ Ngũ Uyên cũng không thả tay xuống, duy trìtư thế tay chìa ra, ra lệnh, “Đừng kiểm tra sức chịu đựng của ta, hậuquả ngươi không gánh nổi đâu.”
Vẫn chờ ở cửa cung, thái giám hành lễ với hai người xong, cung kính nói, “Công chúa điện hạ, trong cungkhông thể cưỡi ngựa, kính xin công chúa điện hạ hạ mình xuống.”
“Nói là không thể cưỡi ngựa, đâu nói là không thể cưỡi lừa, tôi khôngxuống!” Thất Thất kiêu ngạo cưỡi trên lưng lừa, khoanh tay, nhất địnhkhông chịu thỏa hiệp.
“Chuyện này… Chuyện này…” Tiểu thái giámlúng túng đứng tại chỗ, đưa mắt cầu cứu Đệ Ngũ Uyên, nhưng nhìn gươngmặt lạnh băng của hắn, lòng bỗng chán nản.
Nhưng Đệ Ngũ Uyên cũng không làm khó gã, “Công công chớ khó xử, chuyện này tự ta sẽ xử lý.”
“Vâng, làm phiền thừa tướng đại nhân.” Tiểu thái giám hành lễ rồi cung kínhđứng sang bên, không mở miệng nói nữa, chỉ là khó khăn nhìn cô công chúa vẫn ương bướng ngồi trên lưng lừa không chịu xuống.
Đệ Ngũ Uyên lẳng lặng buông tay, lúc Thất Thất cho rằng đã bỏ qua, chuẩn bị đắc ý, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đến khi mắt thích ứng mới phát hiện, hóa ra mình bị hắn vắt ngang vai, đầuvô cùng oan ức rũ xuống dưới. Cô có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562155/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.