Nằm trên chính giường của mình đánh một giấc ngon lành, sau khi tỉnh lại mới chợt nhớ ra mình vẫn là tội nhân đang bị giam nhốt trong từ đường. Nhìn trời đã tờ mờsáng, sợ đột nhiên Đệ Ngũ Uyên tới kiểm tra cô, gây nên phiền toái không cần thiết, vì vậy vội vội vàng vàng cất ngọc phiến đi, khẩn trương vàoám đạo, chạy về từ đường.
Từ miệng ám đạo nhìn ngó từ đường, vẫnchưa có người nào phát hiện cô rời đi, xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ,hai tên thị vệ bên ngoài vẫn gật gà gật gù ngủ. Thất Thất suy nghĩ mộtchút, hiện giờ cho dù cô có đi ăn sáng, cố gắng vẫn về kịp. Nhớ tớinguyên tắc để người đói chứ bản thân không thể đói. Lại chui vào ám đạo.
Ở bên trong ám đạo sâu hút, quẹo trái rẽ phải, đi tới Chiêu Hòa viện, nơi ở của Đệ Ngũ Chiêu.
Ra khỏi ám đạo, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòngcực kỳ tinh xảo. Bởi vì sợ bị người khác bắt gặp, Thất Thất không dámtùy tiện di chuyển, núp ở sau tấm bình phong, thò ra nửa cái đầu liếcnhìn chung quanh, xác định không còn ai khác mới lớn mật nhảy ra ngoài.
Đi thẳng tới giường, ngẫm nghĩ nếu cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trướcmặt Đệ Ngũ Chiêu, nhóc sẽ làm ra vẻ mặt đáng yêu gì. Càng nghĩ càng cảmthấy thú vị.
Nhanh như mèo, rón rén tới bên giường, bất ngờ vén rèm lên, “Tiểu Chiêu! Rời giường!”
Nhưng mà, khi rèm được vén lên, cô giật mình phát hiện chăn trên giường đãđược gấp gọn kỹ càng, cô đưa tay sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562154/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.