Lúc cô yên ổn cưỡitrên lưng lừa lần thứ hai, Thất Thất mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm,ngoảnh đầu nhìn hoàng cung dần dần cách xa, tay phải nhẹ nhàng sờ sờngọc kỳ lân giấu trong tay áo, không ngừng cảm thán, may mắn rời đi bình yên.
Đệ Ngũ Uyên cưỡi tuấn mã đi trước, một tay dắt sợi dâylừa, một tay nắm chặt dây cương. Quay đầu lại, nhìn người nào đó cưỡitrên lưng lừa đang lắc đầu thở dài liên tục, nhớ tới bộ dạng co rúm lúc ở trên điện của cô, còn chớp mắt thu hút tầm mắt của Cố Cẩn Hi, lén lénlút lút giấu ngọc kỳ lân, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng. Cố NghêThường kiêu ngạo âm ngoa, lại có một mặt như kia, khiến hắn bất ngờ.
“Anh cười cái gì?” Thất Thất nhìn hắn khó hiểu, nhưng bất chợt hắn xoay đầu về, chỉ bỏ lại cái gáy cho cô nhìn.
Đệ Ngũ Uyên trầm giọng nói, “Ta không có cười.”
“Anh rõ ràng cười! Đừng có chối!” Thất Thất nhất quyết không bỏ qua, cưỡilừa đuổi theo, đi song song với hắn, quay đầu, nhìn gò má của hắn, truyhỏi, “Nói đi, anh cười cái gì? Tôi đảm bảo không cười anh đâu.”
Đệ Ngũ Uyên nghiêng nghiêng nhìn cô bằng nửa con mắt, lạnh lùng, ý cườitrước đó biến mất, Thất Thất không ngừng run rẩy, vội vàng thay lời nói, “À thì… Cái này… Nếu anh không muốn nói cũng không sao cả.”
Chodù cô đã nói như vậy, nhưng Đệ Ngũ Uyên không tính buông tha cho cô,quay đầu sang, cười như không cười nói, “Trở về tiếp tục nhốt vào từđường.”
“Gì cơ?” Vẻ mặt Thất Thất khổ sở, lên tiếng xin xỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-vs-tac-gia/562156/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.