7.
“Thật sự không đau à?” Kỳ Sơn áp sát tai tôi hỏi lại.
“Đau! Đau lắm!”
Tôi nhẹ nhàng xoay người, muốn xuống khỏi đùi Kỳ Sơn, nhưng bị anh giữ chặt không nhúc nhích.
“Đừng động! Thoa thuốc xong đã.”
Kỳ Sơn mặt không đổi sắc, ánh mắt sáng trong, thật khiến tôi có vẻ thẹn thùng.
Đúng rồi, anh là bác sĩ, tôi ngại ngùng cái gì chứ.
Thoa thuốc xong, Kỳ Sơn ra ngoài tránh đi.
Tôi vừa mặc xong đồ, thì thấy anh đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
“Cố Thanh Thanh, em yêu anh ta đến vậy sao?”
Tôi?
Ai?
Tôi yêu ai?
“Phó Lâm Châu đã kết hôn rồi, em cần gì phải theo đuổi anh ta không buông? Em đã yêu đến mức ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ rồi sao? Liều mình bảo vệ Hứa Nghiên như vậy. Em có nghĩ rằng, nếu là gạch hay dao ném tới thì sao? Em sẽ làm gì?”
Kỳ Sơn càng nói mặt càng tối sầm.
Tôi dấu hỏi đầy đầu.
“Ai nói với anh rằng tôi đang theo đuổi Phó Lâm Châu?”
“Cần ai nói chứ? Cả thôn này có ai không biết? Con chó vàng nằm dưới gốc cây ở đầu thôn, em đi hỏi nó, Cố Thanh Thanh có phải là một người tình si không? Nó cũng sẽ trả lời em một câu, gâu…”
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Rốt cuộc ai đang bịa đặt?
Sau này mọi chuyện đã rõ.
Ban đầu, thím Lý trò chuyện với người khác.
Thím nói, nhà tôi có một cô bé đến tìm Phó Lâm Châu.
Sau đó biến thành, cô bé đó thích Phó Lâm Châu.
Rồi sau đó lại trở thành, cô bé đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-truyen-nien-dai/5212483/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.