8.
Kỳ Sơn đã rời đi.
Trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Tôi như thật sự thích anh rồi.
Tôi bắt đầu viết thư cho anh.
Mỗi ngày một bức.
Mỗi tuần một bức.
Mỗi tháng một bức.
Anh chưa bao giờ hồi âm cho tôi.
Sau đó tôi không viết nữa.
Có lẽ, anh đã quên tôi rồi.
Tôi thường nhớ lại những gì anh nói tối hôm đó.
Có thể, đó chỉ là một trò đùa.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một năm.
Hứa Nghiên và Phó Lâm Châu sắp về thành phố A.
Bọn họ vừa đi, tôi cũng không còn lý do để ở lại.
Về nhà, cha của tôi lại bắt đầu sắp xếp cho tôi xem mắt.
Ngay cả mẹ tôi cũng tham gia vào cuộc chiến.
Hứa Nghiên đã mang thai.
Mẹ Phó Lâm Châu ngày nào cũng khoe khoang trước mặt mẹ tôi.
“Thanh Thanh à! Lâm Châu chỉ lớn hơn con một tuổi, người ta sắp có con rồi, con không sốt ruột à?”
“Con gấp cái gì? Con cũng không phải của con!
“Con cứ mạnh miệng, cuộc sống này trôi qua nhanh lắm, đợi đến khi con người ta biết đi biết nói, trong nhà còn có một bà cô già chưa chồng, không thấy xấu hổ à?”
Cuối cùng có một ngày.
Tôi không chịu nổi những lời nói thay nhau công kích của cha mẹ, đã nhượng bộ.
Chẳng phải chỉ là xem mắt thôi sao?
Có gì to tát đâu!
Cha tôi đưa cho tôi địa chỉ một quán cà phê, nói chiều mai hai giờ, sẽ có người chờ tôi ở đó.
Con cầm một đóa hoa hồng, cậu ấy sẽ chào con.
Tôi đúng giờ đến địa điểm được chỉ định.
Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-trong-truyen-nien-dai/5212484/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.