Editor: Bao Tô Bà
Tô Noãn mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, cậu sẽ không tổn thương mình Hơn nữa, loại người đó chết vẫn chưa hết tội, mình nói thật đấy.”
Thiếu nữ tín nhiệm khiến cho phòng bị nhỏ nhoi trong lòng cũng hóa thành tro bụi, một lát sau, cậu hé môi thấp giọng nói: “Gã ta chạm vào mình...”
Sau này cậu sẽ không bao giờ dối gạt cô, cậu không muốn cô sợ hãi mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Noãn mới nhớ ra lúc ấy cô vọt vào, quần Trình Ngộ đã bị kéo xuống.
Lúc ấy, tên biếи ŧɦái kia vẫn quần áo chỉnh tề, nên cô mới xác nhận hẳn là Trình Ngộ không sao, nhưng hoá ra... Cô quay đầu nhìn thiếu niên, hơi khó chịu: “Cậu phải chịu khổ rồi, Trình Ngộ, gã ta đáng chết!”
Trình Ngộ nháy mắt đã ý thức được thiếu nữ bổ não điều gì, lập tức thấy hơi hối hận.
“Gã chỉ chạm... không phải...” Cậu không biết nên nói ra sao, mặc dù chỉ bị chạm một chút, nhưng cậu vẫn không có cách nào chấp nhận, cho nên, cậu muốn kẻ đó phải chết, muốn gã chết!
Tô Noãn lòng đầy thương tiếc.
Trình Ngộ đang do dự có nên giải thích thật ra bản thân cũng không chịu sự xâm phạm thực sự, bởi vì mỗi lần cậu đều sống chết phản kháng, cho nên mới chọc mù một con mắt của gã. Sau này trở lại cô nhi viện cũng vẫn thường xuyên mang một thân thương tích...
Tuy rằng cô không ghét bỏ quá khứ của cậu, nhưng cậu vẫn muốn cô biết, cậu.. không dơ bẩn, bởi vì cậu đã nỗ lực.
Đột nhiên, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455354/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.