Editor: Bao Tô Bà
“Rất nhiều lần có người muốn nhận nuôi mình, lúc đó ông ta sẽ nói với họ thần kinh của mình có vấn đề…”
Giọng nói của Trình Ngộ rét lạnh như băng xương: “Năm mười tuổi cuối cùng cũng có người đồng ý nhận nuôi mình, mình cho rằng… rốt cuộc, rốt cuộc mình cũng được cứu rồi…”
Mắt Trình Ngộ tràn đầy âm u đen nhánh: “Nhưng cậu biết không, người đó, gã ta là bạn tốt của viện trưởng, ở trong cô nhi viện thì viện trưởng còn phải thu liễm, cho nên… ông ta bảo bạn tốt của mình ra mặt, nhận nuôi mình. Hai kẻ đó giống hệt nhau, đều là cầm thú! Noãn Noãn, cậu sẽ vĩnh viễn không biết… một đứa trẻ mười tuổi, để bảo vệ bản thân ngoại trừ cầm lấy vũ khí cạnh người, đánh cược tính mạng thì không biết phải làm sao cả…”
Sự ấm áp do hương rượu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ nhanh chóng lắng xuống, trái tim Tô Noãn dâng trào từng đợt lạnh lẽo che trời lấp đất.
Dù đã sớm đoán được, nhưng giờ phút này khi thật sự nghe cậu nói ra, cô vẫn không dám tưởng tượng, một đứa trẻ mười tuổi phải tuyệt vọng thế nào mới có thể cầm lấy vũ khí. Càng không dám tưởng tượng, kết quả mà cậu dùng tính mạng đánh cược bảo vệ chính mình đổi lấy là lại lần nữa trở về địa ngục… Hơn nữa từ đây, chẳng thể thoát khỏi nó.
“Noãn Noãn…” Ngồi trên sân thượng, Trình Ngộ rũ mắt: “Dáng vẻ hiện tại của mình đã khiến cậu thất vọng lắm phải không… mình vẫn luôn lừa cậu, không dám nói cho cậu biết bản thân mình thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/455353/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.