Một nơi ở ven đường cách thủ đô không xa lắm, đoàn xe của Chu Dương đang nghỉ ngơi, anh ta và Tô Noãn đang dựa vào thành xe, trong lúc đó anh ta vẫn luôn cố gắng cư xử thật tự nhiên, thuật lại những trải nghiệm bản thân có được trong suốt chuyến hành trình.
Nhưng phản ứng của Tô Noãn thật sự phải nói là lễ phép đến xa cách, cuối cùng Chu Dương không thể giả vờ như không có chuyện gì, anh ta quay đầu nhìn Tô Noãn một cách nghiêm túc, mở miệng nói rành rọt từng chữ: “Noãn Noãn, lúc trước là anh sai, đầu óc anh nhất thời nông nổi, làm ra nhiều chuyện sai trái, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không… Anh hứa với em, tương lai sau này chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt, không bao giờ mắc phải lỗi lầm ngu xuẩn!”
Chu Dương không chớp mắt nhìn người con gái trước mặt, nhớ đến khoảng thời gian hai người bên nhau, rồi nghĩ đến những việc sai trái mà anh ta đã làm với cô sau khi tận thế xảy đến, và còn lần sống chết kề cận đó, cô đã không màng an nguy bản thân mà ra tay cứu giúp... lòng anh ta tràn đầy vui mừng và mong chờ.
May thay mọi chuyện vẫn chưa muộn màng, hai người bọn họ đều còn sống, sau này anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô, cố gắng bù đắp hết thảy lỗi lầm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh ta nghe thấy người con gái ấy dịu dàng nói: “A Dương, tôi nhớ rõ đã nói với anh, tôi cho anh ba cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266718/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.