Chương trước
Chương sau
Trần Chiêu muốn né tránh, nhưng sau đó anh ấy phát hiện cơ thể mình không cử động được… Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Bưu hét lớn một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu giơ súng lên, bắn liên tiếp vào con tang thi biến dị kia, bất chấp mấy người phía sau hoảng sợ ngăn cản.

Con tang thi biến dị bị những viên đạn của ông ta quấy nhiễu, theo bản năng quay đầu lại, chạy về phía ông ta.

Đúng lúc này, bên cạnh Trần Chiêu đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Là Tô Noãn!

Tô Noãn đưa Tiểu Nhã đến một chỗ an toàn, cho em một cây súng phòng thân, sau đó tức tốc quay lại… Vừa chạy đến nơi, thấy Trần Chiêu sắp chết dưới tay con quái vật khổng lồ đó, cô không thèm suy nghĩ, lập tức tăng tốc toàn thân, bay vυ"t tới chỗ Trần Chiêu và nó.

Cảnh tượng ấy lọt vào mắt của mấy người đối diện.
Nhờ có Trần Chiêu liều mạng ngăn chặn, họ mới có thể chạy thoát khỏi bàn chân con quái vật to lớn ấy. Khi chạy đến cuối đường, họ không nhịn được quay đầu nhìn thì thấy Trần Chiêu bị con tang thi đột biến đó đập cho bay mạnh xuống nóc xe, sau đấy không có cách nào đứng dậy được nữa.

Tất cả mọi người đều thẫn thờ, từng người đều siết chặt tay, căng mắt nhìn về phía đó, trong lòng hò hét hy vọng Trần Chiêu có thể đứng lên. Thế nhưng, anh ấy không hề có dấu hiệu cử động, trong khi bàn tay to lớn của con tang thi biến dị kia sắp sửa chụp xuống người anh ấy.

Trần Chiêu sắp chết… Đó là suy nghĩ của trong lòng mọi người lúc này. Đúng vào thời điểm này, trong đám người vang lên vài tiếng hét kinh ngạc, không đợi họ kịp ngoái đầu nhìn lại thì bóng người mảnh mai ấy đã lướt qua họ, dáng vẻ hết sức nhanh nhẹn, chạy như bay đến chỗ Trần Chiêu, tốc độ nhanh như chớp, vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Tô Noãn hít một hơi sâu, nhảy vọt lên cao, lúc đáp xuống bên người Trần Chiêu cũng không tạm ngừng lấy sức, ngay lập tức khom lưng nhặt thanh đao lên, tiếp theo cô đạp một chân lên tường lấy đà nhảy lên, cả người bay trên không trung… Vừa đúng lúc con tang thi đột biến bị Thịnh Bưu thu hút, quay đầu về hướng này.

Tô Noãn dồn hết sức lực toàn thân và tất cả nội lực mà cô có thể huy động… Hai tay nắm chặt thanh đao, mạnh mẽ bổ xuống cổ con quái vật khổng lồ này.

Cô cảm giác như mình đang tách một tảng đá cực lớn, ầm một tiếng, hai tay đều tê dại. Lúc này, cổ con tang thi biến dị bị cô bổ ra một nửa, đã vậy đúng lúc nó đang quay đầu, cái đầu to lớn và ghê tởm ấy lung lay sắp rớt.

Tô Noãn nhân cơ hội này đạp mạnh một phát vào đầu nó.

Cùng lúc đó, đằng sau mọi người đột nhiên vang lên tiếng súng, tất cả kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một nhóm người vừa liên tục nổ súng vừa đi về đây, dẫn đầu là một người đàn ông lạnh lùng… Người đàn ông đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Tô Noãn bay trên cao, đá rớt đầu con quái vật khổng lồ.
Tiếng động phát ra rất lớn, cái cổ bị chặt một nửa của con tang thi biến dị hoàn toàn gãy đôi, cái đầu to lớn bay ra, rơi mạnh xuống đất. Đồng thời lúc này, Tô Noãn cuối cùng cũng kiệt sức, rơi từ trên không xuống.

Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con tang thi đột biến, thậm chí không thấy được ai đã đỡ được mình… Con quái vật không đầu to lớn lảo đảo vài bước rồi gục ngã hoàn toàn, cô nhẹ nhõm thở phào, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một gương mặt mừng rỡ và tràn ngập thâm tình.

“Noãn Noãn, cuối cùng anh cũng tìm được em!”

Thế mà lại là Chu Dương!

Cô không ngờ mình sẽ gặp lại Chu Dương, trong lòng điên cuồng gọi 38. Một lát sau, 38 mới rụt rè xuất hiện, chột dạ nói: “Ký chủ, anh ta cũng là đối tượng công lược đó, mặc dù cô không muốn công lược. Nhưng mà, bây giờ cô chỉ cần thốt ra một lời hay là tiền tới tay…”
Nó biết trước đây Tô Noãn cực kỳ ghét Chu Dương, sợ cô nhận ra anh ta đến sẽ bỏ chạy nên mới không thông báo.

Tô Noãn cười khẩy: “Tôi nói tôi cần đồng vàng của anh ta khi nào?”

38 lúc đầu còn lúng túng chột dạ, nhưng tự dưng nhớ ra điều gì đó, lập tức tỏ vẻ đúng đắn nói: “Ký chủ, cô đừng quên mình vẫn nợ tôi đồng vàng đấy… Nhanh lên, trả tiền trả tiền!”

Tô Noãn bị nghẹn đến sặc, lười chấp nó.

Cô muốn Chu Dương thả cô xuống, nhưng không đợi cô mở miệng, Chu Dương đã bế ngang cô lên rồi quay người, lạnh lùng nói với người sau lưng: “Nghỉ ngơi mười lăm phút, sau đó chúng ta sẽ tập hợp lên đường.”

Những người đó đồng loạt nói dạ, Chu Dương bế Tô Noãn xoay người.

Lúc Tiểu Nhã chạy đến nơi, thấy Chu Dương ôm Tô Noãn, cách đó không xa đi lên xe, cô ấy ngây ngẩn cả người, bất lực cắn môi rồi vội vàng đi xem anh trai mình.
“Anh, anh không sao chứ…”

Bên này, Tô Noãn bị Chu Dương ngang ngược bế lên xe, nhóm Trần Chiêu gia nhập đội ngũ Chu Dương, đi theo sau chiếc xe lớn, một đoàn xe nhanh chóng ra khỏi thành phố. Thế nhưng họ không biết, đúng lúc này có một nhóm khác vào thành từ hướng đối diện, đi thẳng tới căn cứ ăn thịt người.

Bây giờ căn cứ của lũ ăn thịt người đang rất hỗn loạn, tại nhóm Tô Noãn mà bọn chúng để vụt mất “đồ ăn” vốn đã dâng tới tận miệng, không những thế còn bị tổn thất mấy người. Trong lúc tên quản lý đang nổi cơn thịnh nộ thì nghe tên canh gác chạy vô thông báo có người đến.

Hai mắt tên phụ trách lập tức loé lên, vội vàng dẫn thuộc hạ ra bên ngoài đón người, nhân tiện quan sát nhóm người này.

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, thô kệch, trông có vẻ mạnh mẽ, vừa nhìn là biết thuộc loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Theo sau người đàn ông to như gấu này có bốn người, trong đó có hai người cầm súng, thoạt nhìn có vẻ khá nguy hiểm, hai người còn lại đều là tiểu bạch kiểm tay không tấc sắt, chẳng khác nào một con cừu non trên thớt đợi làm thịt.

Đôi mắt tên quản lý sáng quắc lên.

Chỉ có năm người, nhưng thế cũng đủ rồi, chỉ cần xử lý tên lưng hùm vai gấu này là được, bốn tên còn lại không đủ sức phản kháng. Dù sao số lượng người không nhiều lắm, khỏi cần phải vỗ béo, gϊếŧ làm thịt luôn!

Nghe tên to như gấu ấy muốn ở nhờ một đêm, tên quản lý lập tức mỉm cười hiền lành, vội vã cho người mở cửa, đón nhóm người đó vào.

Toàn bộ lũ ăn thịt người trong căn cứ đều dùng ánh mắt như nhìn những con cừu non nhìn nhóm người đó… Khoảng mười lăm phút sau, bọn chúng đều bị trói tay, ép quỳ thành một hàng ngay ngắn ở nhà xưởng.
Bao gồm cả tên quản lý, thậm chí đến khi đã bị bắt quỳ gối ở nơi này, bọn chúng vẫn chưa ý thức được, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng cái tên lưng hùm vai gấu ấy đi đầu, vậy mà bây giờ lại cười ngạo nghễ, chui ra đằng sau đứng, hai tên cầm súng đứng ở hai bên, trái lại hai tên tiểu bạch kiểm nhìn có vẻ giống cừu non nhất, giờ lại một đứng một ngồi, lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Hồi nãy, cái tên tiểu bạch kiểm đang đứng kia đã dùng tốc độ nhanh như cắt, trong chớp mắt phá tan hàng phòng thủ của bọn chúng, bắt lấy tất cả mọi người, coi bọn chúng như súc vật mà cưỡng ép quỳ xuống tại nơi này.

Tiến hoá giả, hơn nữa… Còn là tiến hoá giả rất mạnh.

Chết tiệt, không ngờ bọn chúng lại xui xẻo gặp phải hai nhóm tiến hoá giả trong cùng một ngày.
“Các anh có yêu cầu gì thì cứ nêu ra, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng mà.” Tên phụ trách cố tỏ vẻ trấn tĩnh: “Căn cứ của chúng tôi không phải vô danh, các anh hẳn biết căn cứ thủ đô chứ, chúng tôi là người của căn cứ thủ đô.”

Lời vừa dứt, quả nhiên hai tên tiểu bạch kiểm với vẻ mặt bất thiện đó lập tức liếc mắt nhìn qua, tên quản lý căn cứ ăn thịt người thầm mở cờ trong bụng, vẻ mặt càng thêm nhàn nhã.

Trong thời mạt thế, chỉ cần là người có chút kiến thức, chắc chắn không thể không muốn gia nhập thủ đô căn cứ.

La Tẫn lãnh đạm nhìn về phía Trâu Ngọc, hàm ý hỏi: Người của anh?

Trâu Ngọc tức thì nổi giận, xoay người đạp một chân lên người tên quản lý: “Thủ đô căn cứ à, nói, mày làm việc cho ai?”

Nếu trong căn cứ bọn họ có tên dám nuôi dưỡng loại quái vật ăn thịt người như này, cậu ta nhất định sẽ là người đầu tiên không đồng ý!
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ thấy tên quản lý cười khẩy một tiếng: “Nói ra sợ hù chết các anh, các anh biết La Tẫn - thủ lĩnh của căn cứ thủ đô chứ?”

Trâu Ngọc hơi giật mình, sau đó quay đầu, khó hiểu nhìn La Tẫn, rồi lại nhìn tên phụ trách kia, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Tên phụ trách mắt thấy con mồi sắp cắn câu, càng ra vẻ bình tĩnh nói: “Đại ca của tôi, chính là phó thủ lĩnh của thủ lĩnh căn cứ - Trâu nhị ca, biệt danh Diêm Vương sống!”

Bên này, Mộc Thiết và hai người khác đồng loạt ngây người, vô thức quay đầu nhìn Trâu Ngọc… Trâu Ngọc hoàn hồn, giận đến mức bật cười, đá vào đầu tên quản lý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại ca mày? Sao tao không nhớ từ khi nào mình lại thu nhận loại người như mày hả?”

Một câu vừa thốt ra, cả bọn ăn thịt người vốn không hề lo sợ vì lời nói của của tên quản lý ngay lập tức sợ hết hồn, không dám tin nhìn Trâu Ngọc.
Cái tên tiểu bạch kiểm này chính là người được xưng là Diêm Vương Sống ư, vậy tên mặt trắng ngồi bên cạnh cậu ta thì sao?

Nơi này cách thủ đô không xa, nên đương nhiên bọn chúng biết một số lời đồn đãi về thủ đô căn cứ.

Về thủ lĩnh của thủ đô căn cứ, nào là giành được vị trí an toàn nhất trong trung tâm thành phố - nơi bị tang thi tầng tầng lớp lớp bao vây, nào là thu nhận những tiến hoá giả mạnh mẽ và người thường, nào là ở giữa trung tâm thành phố thành lập thủ đô căn cứ lớn nhất, xua đuổi hết những con tang thi bên trong ra ngoài, cứu sống mấy vạn người.

Truyền thuyết về vị thủ lĩnh đó rất nhiều, theo sau đó chính là phó thủ lĩnh của hắn ta, người được xưng là Diêm Vương Sống.

Nhưng mà, ai có thể nói cho bọn chúng biết… Hai tên tiểu bạch kiểm thoạt nhìn trói gà không chặt trước mặt này, sao có thể là hai nhân vật truyền thuyết nổi tiếng được chứ?
Không đúng, nếu đúng là tay trói gà không chặt thật thì không thể nào trói hết tất cả bọn chúng, bắt bọn chúng quỳ gối ở chỗ này trong vài phút chỉ bằng một người được.

Tất cả lũ ăn thịt người trong căn cư, trong mắt mỗi tên đều tràn ngập sự tuyệt vọng.

Trâu Ngọc còn muốn đánh tiếp, La Tẫn cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đứng dậy nhìn cậu ta: “Từ khi nào mà anh trở nên dông dài như thế?”

Trâu Ngọc ấm ức, nghiến răng, quay đầu nâng tên phụ trách của căn cứ lên, tay cầm con dao ghì vào cổ… Lưỡi dao từ từ kéo xuống, cậu ta cắn răng nói: “Nhìn đi, tại mày mà tao bị lão đại mắng, tao cực kỳ không vui, cho nên…”

Lưỡi dao kéo xuống hoàn toàn, kèm theo vài âm thanh trầm đυ.c… Mộc Thiết và hai người khác xoay người, không muốn xem Trâu Ngọc trong trạng thái khát máu.
Quả nhiên là Diêm Vương Sống, nói lật mặt là lật mặt, trở nên tàn nhẫn như thế.

Trâu Ngọc xách người thứ hai lên, cười dịu dàng…

Không lâu sau, năm người chậm rãi đi ra khỏi căn cứ ăn thịt người. Lúc này bọn họ không cần phải ngụy trang nữa, La Tẫn đi đầu, đằng sau là Trâu Ngọc đang lau bàn tay đầy máu tươi và đám người Mộc Thiết.

Bọn họ đi vào cửa sau nhà xưởng, hàng loạt thịt người được sắp xếp ngay ngắn, cột chặt bằng dây xích, treo lên trên cao, trên bức tường bên cạnh có bốn chữ to được viết bằng máu: Ăn người đáng chết!

Sắc mặt lạnh lùng của La Tẫn hơi thả lỏng… Sau đó bực bội trước sự lo lắng vô nghĩa của mình.

Cô gian manh như vậy, sao có thể để mình rơi vào hoàn cảnh này được!

Nhưng mà… con mẹ nó cô rốt cuộc đang ở nơi nào thế!
Dựa theo lời những người từng gặp Tô Noãn, cô chắc hẳn là đang bị thương, nhưng cô có bị thương nặng không, có dòm ngó người đàn ông khác không, có đang ở cùng người đàn ông khác, làm những hành động giống như đã từng làm với anh không.

Vẻ mặt La Tẫn ngưng trọng, đúng lúc này bộ đàm bên người kêu lên.

Anh cầm lấy bộ đàm, có một thông báo từ trạm canh gác bên ngoài thành.

“Lão đại, có một đoàn xe vừa mới đi qua, hình như là định đi ra khỏi thành phố…”

La Tẫn hơi ngạc nhiên, ngay lập tức nhảy lên chiếc xe bên cạnh, chạy ra ngoài, không để ý Trâu Ngọc í ới gọi “này này” phía sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.