Cơ thể La Tẫn cứng lại, định giãy dụa đẩy cô ra, nhưng Tô Noãn có thể cảm nhận rõ rằng bàn tay chạm tới cánh tay của cô không hề đẩy cô ra, mà dùng sức kéo cô về phía mình, sau đó di chuyển từ bả vai xuống lưng của cô, đột nhiên bế cô lên để cô ngồi vòng chân qua eo anh.
Không phải dọa, mà là không thể kìm chế nổi bản thân, muốn cô…
La Tẫn thở hổn hển, mạnh mẽ ấn người phụ nữ vào ngực mình, môi răng nhiệt tình xâm lược như muốn trừng phạt, lại như đang phát tiết. Tô Noãn ngồi trên người anh tất nhiên là cảm nhận được sự thay đổi này, nỗ lực tránh thoát sự truy đuổi của hai làn môi, mờ ám nhìn anh, tay chầm chậm trượt xuống: “Muốn à?”
Một lát sau, hơi thở của anh đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn ôm chặt cô như cũ, không làm gì cả, cũng chẳng buông ra.
Tô Noãn cảm thấy kì quái muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt, đang cảm thấy khó hiểu, cô bỗng như sáng tỏ điều gì đó, sau đó cô trợn mắt không dám tin, cúi đầu khẽ hỏi thăm dò. “Anh...?”
La Tẫn gồng người, cắn chặt răng, thật sự rất muốn bóp chết người phụ nữ này, nhưng rồi lại quẫn bách không có cách nào đáp lời.
Ai bảo cô phát ra âm thanh đáng ghét đến vậy, hơn nữa biết anh đã cận kề ranh giới bùng nổ còn cố tình cọ xát... Khốn kiếp!
Anh phải thừa nhận thế nào đây, chẳng lẽ nói vì cô cố ý quyến rũ, chỉ vì một tiếng rên khẽ của cô, vì động tác đơn giản của cô mà anh đã dâng hiến lần đầu của mình ra à!
Mới đầu Tô Noãn cũng không nghĩ ra nhưng sau đó cô cũng hiểu... đây chỉ là phản ứng bình thường của “họa mi”.
Cô ho khẽ một tiếng, đang nghĩ xem nên nói gì để giữ lại mặt mũi cho vị huynh đài đây để anh buông mình ra, đúng lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng bước chân từ xa.
“Sao không ai canh gác thế này? Một đám ăn hại chỉ lười biếng là giỏi!” Độc Nhãn Long giận dữ mắng. Tô Noãn không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng đẩy La Tẫn ra: “Anh đi mau đi, đừng làm hỏng việc của em.” Vừa nói xong, nhìn thấy biểu cảm của La Tẫn, đột nhiên cô có cảm giác như mình là kẻ chơi xong thì kéo quần không chịu trách nhiệm, được rồi, mặc dù cô không cởϊ qυầи.
La Tẫn hung dữ nhìn cô một cái, đứng dậy leo lên cửa sổ, Tô Noãn mất tự nhiên nhìn vị trí ướŧ áŧ trên quần anh, nhịn cười không lo có bị phát hiện hay không, ném một cái quần qua: “Thay đi.”
La Tẫn bắt được cái quần, nắm chặt, nhưng anh vẫn chưa thể bình ổn chỗ nào đó xuống được. Anh xoay người chạy nhanh quay lại, kéo cô hung hăng hôn môi một phát, giọng điệu bá đạo: “Từ hôm nay em là của anh!”
Nói xong anh quay người đi, lại nghe thấy tiếng thì thầm của người phụ nữ đằng sau: “Gì chứ... người thất thân có phải em đâu...” La Tẫn xém chút nữa nghẹn, sau đó lạnh lùng nghiến răng... Không sao, cho cô cười nốt lần này, sau này còn nhiều cơ hội, anh nhất định sẽ thuần phục được người phụ nữ hư hỏng này, khiến cô phải ngoan ngoãn!
Tất nhiên Tô Noãn không hề biết suy nghĩ của anh, nhưng khi nghe thấy 38 hưng phấn báo giá trị hảo cảm của La Tẫn, lòng cô cuối cùng cũng an tâm hơn, nhưng vẫn âm thầm cảm thấy buồn cười.
Thằng nhãi trong nóng ngoài lạnh này, ra là phải công lược cả thể xác lẫn tinh thần mới có hiệu quả à!
75!
Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy ánh sáng le lói của rạng đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]