Cô biết, với một người mặt ngoài thản nhiên nhưng nội tâm âm u bệnh hoạn như La Tẫn, có thể đi đến bước này đã là không dễ dàng gì.
Thấy được ánh rạng đông... bình minh sẽ chẳng còn xa nữa!
Ngay lúc Độc Nhãn Long bước vào, cô vội thu chiếc áo khoác bị La Tẫn xé rách vào nhẫn, lấy một chiếc trông không khác lắm ra.
Độc Nhãn Long vừa vào đã nhìn thấy đôi môi đỏ mọng vì vừa bị La Tẫn cắn và gương mặt ửng hồng của Tô Noãn, ý da^ʍ trong mắt gã ta lóe sáng.
“Cô em xinh đẹp, sao rồi, nghĩ kĩ chưa, ngoan ngoãn hầu hạ ông hay là muốn bị ông đây cưỡиɠ ɠiαи rồi ném cho anh em khác... hả?”
Tô Noãn mắng ầm trong lòng, trên mặt thì biểu lộ sự hoảng sợ, trong hoảng sợ lại thấp thoáng vẻ chờ mong.
“Nếu tôi đi theo anh, anh có thể... bảo vệ tôi an toàn ở thời tận thế này không?”
Lòng của Độc Nhãn Long lập tức nở hoa, l*иg ngực rung lên như đánh trống: “Yên tâm, chỉ cần ông đây còn sống một ngày, thì em sẽ có một ngày được ăn sung mặc sướиɠ, ông đây rất thích những cô gái biết nghe lời như em đấy, ngoan ngoãn, còn mềm mại!”
“Thật sao...” Tô Noãn chớp mắt, hai mắt của Độc Nhãn Long lập tức nhìn đăm đăm, vừa đi về phía cô, gã vừa cởϊ qυầи áo của mình.
“Gì mà thật với giả, ông đây nói chuyện không tính toán nhiều thế làm gì, mau tới đây, ông đây sắp không nhịn nổi nữa... A!”
Gã ta vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266708/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.