Anh đột nhiên đứng phắt dậy, đẩy chân của Tô Noãn ra, từ trên cao nhìn xuống Tô Noãn đang ngồi ở mép giường, sẵng giọng: “Nếu biết sợ thì sau này em nên ngoan hơn đi!”
Tô Noãn cười thầm... có tiến bộ, không tệ, không tệ, nên cố gắng nữa nào!
Cô ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy trông mong gật đầu: “Nếu em nghe lời thì anh đối xử với em tốt hơn tí được không?”
La Tẫn mất tự nhiên dời tầm mắt, tiếng “ừ” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Tô Noãn thật sự rất muốn cười lớn... nhưng vẫn cố nhịn, cô tiếp tục giả vờ làm nũng: “Thế thì anh ôm em một cái đi, em sợ.”
La Tẫn vốn định từ chối.
Người phụ nữ này hình như luôn muốn chiếm tiện nghi của anh.
Nhưng cúi đầu nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đáng thương của cô, lại nhớ tới khi nãy cô đã nhìn thấy chuyện đó, chuyện ấy đối với những cô gái chẳng khác gì một cơn ác mộng, anh lại mềm lòng.
Dù gì người phụ nữ hư hỏng này cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Anh thiếu tự nhiên duỗi tay, ôm Tô Noãn vào lòng... Sau đó anh phát hiện cô gái trong lòng mình bắt đầu run rẩy, biên độ càng lúc càng lớn.
Khóc à?
Mày của La Tẫn nhíu lại, tay chân nhất thời hơi luống cuống, nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy không đúng.
Người phụ nữ này không phải kiểu người bị dọa cái là khóc nhè ngay.
Nghĩ tới chuyện gì đó, mặt anh đột nhiên tối sầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266706/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.