Người đàn ông thấy lời đe dọa dường như có tác dụng, bèn ra lệnh cho một người khác: “Đưa đến phòng riêng đi, cho cô ta thời gian ngẫm ra đâu mới là sự lựa chọn thông minh, chờ lát lão đại sẽ qua đó.”
Tên còn lại đẩy Tô Noãn đi, còn người nọ thì bước vào nhà tù phất tay với những người xung quanh: “Cút cả đi, còn chưa chịu cút đi nữa, không thấy người chết rồi hả? Chúng mày đang gian thi đấy, không thấy ghê tởm hay sao…
Mặt Tô Noãn biểu lộ cảm xúc sợ hãi tột độ, nhưng đáy mắt cô lại tràn đầy lạnh lẽo.
Lát nữa khi động thủ, chắc cô không cần thiết phải suy xét sự sống chết của mấy người này.
“Vào đi!”
Cô bị đẩy mạnh vào một căn phòng thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, cửa phòng bị đóng sầm lại, khóa trái, người bên ngoài thì thầm với nhau.
“Mới tới à?”
“Chắc thế đấy, nhìn tay chân thon thả thế làm đến chết thì tiếc lắm, tao còn định theo chân lão đại xem có được nếm thử vị của nó không nữa...”
Tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất, cô thầm nhướng mày, bên ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ như thể đang kéo lê gì đó.
Một lát sau, cửa bị đẩy ra, cô vờ run rẩy quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Mặc dù cô đã có sự chuẩn bị trước nhưng khi nhìn thấy La Tẫn cô vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Vì dáng người cao ráo nên khí thế bức người, điểm tô cho gương mặt tú mỹ của anh lại tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266705/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.