A Địch đang lái xe nói thầm: "Sao tôi cứ cảm thấy chỗ này không giống trước cho lắm..."
Tô Noãn nhàn nhạt mở miệng: "Đèn trong nhà tắt rồi."
Vì sợ bị zombie bao vây nên bên ngoài cửa sổ của căn nhà đều được đóng một tấm ván gỗ dùng để ngăn cản ánh đèn, lúc bọn họ rời đi có thể xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ bên trong, còn bây giờ căn nhà này lại đầy rẫy bóng tối...
Bởi vì không xác định được người trong nhà có tiến hoá giả hay không, nên Tô Noãn căn dặn hai người La Tẫn và A Địch bảo trì khoảng cách, còn bản thân nín thở, nhanh chóng lẻn tới trước cửa nhà, sau đó ra dấu với A Địch.
A Địch ngầm hiểu, cậu ta ho nhẹ một tiếng, giương giọng nói: "Người trong nhà là bằng hữu phương nào, mau xưng tên họ môn phái."
Tô Noãn giật giật khóe miệng... Cậu ta cho rằng người mình gặp được là Lục Lâm hảo hán hay sao vậy.
Chớp mắt tiếp theo, trong phòng vọng ra một giọng nói tục tằng.
"Xin lỗi người bên ngoài, bọn tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới làm như vậy, bọn tôi cần số thuốc trong tay mấy ngươi... Giao thuốc ra đây, bọn tôi đảm bảo người trong phòng này sẽ bình an vô sự."
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, lòng Tô Noãn lập tức nao nao, nhưng cô vẫn chưa dám xác định trăm phần trăm, nên lần thứ hai ra dấu cho A Địch.
A Địch khá hưng phấn, xoa tay hầm hè tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266670/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.