Chương trước
Chương sau
A Địch đang lái xe nói thầm: "Sao tôi cứ cảm thấy chỗ này không giống trước cho lắm..."

Tô Noãn nhàn nhạt mở miệng: "Đèn trong nhà tắt rồi."

Vì sợ bị zombie bao vây nên bên ngoài cửa sổ của căn nhà đều được đóng một tấm ván gỗ dùng để ngăn cản ánh đèn, lúc bọn họ rời đi có thể xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ bên trong, còn bây giờ căn nhà này lại đầy rẫy bóng tối...

Bởi vì không xác định được người trong nhà có tiến hoá giả hay không, nên Tô Noãn căn dặn hai người La Tẫn và A Địch bảo trì khoảng cách, còn bản thân nín thở, nhanh chóng lẻn tới trước cửa nhà, sau đó ra dấu với A Địch.

A Địch ngầm hiểu, cậu ta ho nhẹ một tiếng, giương giọng nói: "Người trong nhà là bằng hữu phương nào, mau xưng tên họ môn phái."

Tô Noãn giật giật khóe miệng... Cậu ta cho rằng người mình gặp được là Lục Lâm hảo hán hay sao vậy.
Chớp mắt tiếp theo, trong phòng vọng ra một giọng nói tục tằng.

"Xin lỗi người bên ngoài, bọn tôi thật sự không còn cách nào khác nên mới làm như vậy, bọn tôi cần số thuốc trong tay mấy ngươi... Giao thuốc ra đây, bọn tôi đảm bảo người trong phòng này sẽ bình an vô sự."

Ngay khi giọng nói vừa cất lên, lòng Tô Noãn lập tức nao nao, nhưng cô vẫn chưa dám xác định trăm phần trăm, nên lần thứ hai ra dấu cho A Địch.

A Địch khá hưng phấn, xoa tay hầm hè tiếp tục biểu diễn: "Muốn thuốc của bọn tôi không phải không được, nhưng làm sao tôi biết được người của bọn tôi trong đó có đang an toàn hay không chứ?"

Trong phòng yên lặng một lúc, giọng nói kia trầm xuống: "Mở miệng."

Hoàn toàn yên ắng, sau đó giọng nói nọ nghiến răng lần thứ hai: "Không mở miệng nói chuyện tôi sẽ gϊếŧ thằng nhóc thối này..."
"Mấy người cũng có con nhỏ, sao có thể nhẫn tâm ra tay tàn độc với con cái của người ta như vậy!" Người lên tiếng là chú Tài.

Lúc này Tô Noãn đã xác định được người trong phòng rốt cuộc là ai, thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng cô không hề do dự, đứng dậy đá thẳng một cước làm văng cánh cửa.

Ngay tại thời khắc cô đá văng cửa ra, thứ chào đón cô chính là một nắm đấm bằng gió sắc bén đánh úp lại.

Đúng là chiêu thức cô quen thuộc... Cô nhếch môi nghiêng người né qua, giơ tay nắm lấy nắm tay đó, mượn lực túm về phía trước, người nọ bị cô túm ra khỏi cửa phòng, trở tay lại muốn đánh thẳng về phía cô.

Tô Noãn có chút cạn lời: "Dương Chiêu, anh mà ra tay lần nữa là tôi không khách khí đâu đó!"

Nắm đấm đã tới trước mặt cô chợt dừng lại, gương mặt của Dương Chiêu xuất hiện ngay trước mắt cô, ban đầu không dám tin, sau đó mặt mày mừng như điên, tiến lên ôm chặt lấy cô: "Sao em chạy đến được đây?"
Tô Noãn bĩu môi: "Anh nên giải thích tình hình trước mắt đi, nói, sao lại thế này?"

Gương mặt Dương Chiêu lập tức trở nên vẻ khó coi, không đợi anh ta mở miệng, một vóc dáng cao lớn cũng đã từ trong nhà vọt tới trước mặt cô.

"Cô Tô à, là cô, thật là cô rồi cô Tô à." Đại Hùng đầy mặt hưng phấn, tầm mắt Tô Noãn lại rơi vào Nám Nám đang được anh ta bế ngang.

Cơ thể bé bé mềm mại dựa vào người Đại Hùng, trên khuôn mặt nhỏ là vẻ ửng hồng bất thường.

Thấy được ánh mắt của cô, thân thể Đại Hùng cứng đờ, sau đó cười khổ: "Nám Nám phát sốt, tôi sợ con bé sẽ không qua khỏi... Bọn tôi cũng chẳng còn viên đạn nào, thật sự là cùng đường nên mới làm ra chuyện như vậy, cô Tô à, bọn tôi thật sự không biết người tới bệnh viện tìm thuốc mà họ nói thật ra là cô…"
Đại Hùng cực kỳ hối hận.

Nhìn thử xem, Tô Noãn là ân nhân cứu mạng của anh ta mà anh ta lại làm như thế, điều này quả thật là...

"Đừng nói nhảm, mấy người có động tay động chân gì với người trong nhà hay không?" La Thành sắp chết, nếu anh ấy bị bọn họ đả thương hoặc chết rồi thì thật sự có chuyện lớn.

Dương Chiêu lập tức cứng họng: "Sống chung với nhau lâu vậy rồi em còn không biết bọn tôi là người như thế nào hay sao?"

Bọn Tiểu Ngũ và Lục Lục rất có mắt nhìn đi cởi trói cho đám người chú Tài, nhìn thấy Tô Noãn bước vào, sắc mặt hơi mất tự nhiên, cười chào hỏi: "Chào chị dâu."

Tô Noãn trợn trắng mắt: "Biết nói chuyện đàng hoàng không hả?"

Tiểu Ngũ thè lưỡi nhìn Dương Chiêu đang có sắc mặt bất thiện, hậm hực sửa miệng: "Chào cô Tô."

Nhóm người chú Tài thật sự không bị thương, La Thành cũng đang nằm ngay ngắn trên giường, chỉ là Tiểu Mễ bên cạnh anh ấy thì bị trói chặt và dán kín miệng.
"Tôi thật sự không đả thương người khác, làm như vậy cũng vì không còn cách nào khác để cứu Nám Nám, với lại cũng không chắc chắn rằng người kiếm thuốc về có tình nguyện đưa thuốc cho bọn tôi hay không, nên mới..." Dương Chiêu cười gượng, tiến lên định kéo lấy cánh tay của Tô Noãn, đúng lúc này La Tẫn vừa bước vào cửa, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn anh ta, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Anh vừa nghe thấy những người này gọi cô là chị dâu... Cô và tên đàn ông này có quan hệ gì với nhau?

Thế mà khi nãy còn dám nói thích anh gì gì đó, ha ha, biết ngay người phụ nữ này là hạng người lả lơi ong bướm mà...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.