Khi đẩy La Tẫn xuống giường, cô cảm nhận được cơ bắp dưới bàn tay mình căng chặt, đây là dấu hiệu sắp động thủ.
Không thèm để ý biểu cảm cứng ngắc của anh, cô mở hòm thuốc ra, sau khi lấy tăm bông nhúng vào thuốc nước cô trực tiếp duỗi tay vén áo của La Tẫn lên, lúc nhìn thấy miệng vết thương cô không khỏi xuýt xoa.
Miệng vết thương có kích thước tương tự quả bóng chày sâu tới mức thấy cả xương, máu thịt lẫn lộn, phần dơ bẩn của vết thương đã được anh rửa sạch khi tắm rửa nhưng miệng vết thương ngâm nước nên nhìn càng đáng sợ hơn.
Cô không thể không dùng nhíp loại bỏ phần thịt hoại tử , tiếp đó mới sát trùng, sau khi khâu lại thì dùng băng vải tẩm thuốc bột băng bó lại... Làm xong mọi việc, cô ngẩng đầu đối diện trực tiếp với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của La Tẫn.
“Sao nào, có phải thấy chủ nhân của anh rất đẹp không?” Cô cố ý trêu đùa.
Đối mặt với những người không bình thường thì phải dùng phương pháp khác thường.
La Tẫn nhíu mày.
Tô Noãn coi như không thấy, lấy ống tiêm từ trong hòm thuốc ra, hút thuốc hạ sốt sau đó giơ kim tiêm tới trước mặt La Tẫn, nhưng ngay sau đó cô thấy đồng tử của anh co rụt lại, đột nhiên giật bắn người.
Cô vội vàng giơ tay đè chặt anh xuống.
“Buông tôi ra... Cô buông tôi ra!” Bây giờ La tẫn không phải đối thủ của cô, anh đương nhiên không thoát được, hai mắt đỏ lên, đáy mắt lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266659/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.