Nhớ tới cái nết buồn vui thất thường thích là động tay động chân của cô, La Tẫn rũ mắt, đứng dậy, thoạt nhìn rất nghe lời đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó anh phát hiện, quả nhiên bọn họ đang ở trong nhà người khác.
Một nhà ba người ngồi bên cạnh bàn, người đàn ông khuôn mặt đen nhẻm vừa nhìn là biết tính tình không tốt, người phụ nữ có vẻ xanh xao, thần thái tràn đầy cẩn trọng, ôm một cậu bé ba bốn tuổi cười với anh: “Mau ăn cơm đi.”
Tầm mắt của La Tẫn rơi xuống bàn, tức khắc nhướng mày.
Mùi thơm nức mũi của canh gà, cá hấp, chân giò hun khói và một đĩa rau xào... Bên cạnh có mấy bát cơm, trong phút chốc anh đã nghi ngờ liệu mình có đang sống trong những ngày tận thế không.
“Khả năng nấu nướng của tôi không tốt, hi vọng không phá hỏng nguyên liệu nấu ăn của cô Tô.” Người phụ nữ cười cẩn trọng.
Cô ấy tên là Anh Tử, được Tô Noãn cứu dưới tầng nên tất nhiên biết cô gái họ Tô thoạt nhìn văn nhược yếu đuối này không hề tầm thường, hơn nữa trong xe của cô toàn đồ ăn, toàn đồ tươi ngon, thế thì phải có bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Anh đừng làm tốn thời gian nữa, ngồi xuống ăn cơm đi!” Người đàn ông tức giận dạy dỗ vợ mình, liếc mắt nhìn La Tẫn sau đó nhanh chóng lấy đũa vùi đầu tập trung ăn cơm.
Tô Noãn cũng không để bụng, cô nhận thấy người đàn ông tên A Đức này tính tình khá nóng nảy, dù sao anh ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266658/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.