Không phải anh không hiểu gì, lúc còn ở căn cứ, anh đã rất nhiều lần nhìn thấy người dưới trướng tùy tiện tìm một góc vắng vẻ rồi dây dưa quấn quýt với những ả đàn bà bán rẻ bản thân, thậm chí có một lần anh vô tình bắt gặp ở khoảng cách gần nên cái gì cần thấy cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng khi ấy anh chỉ cảm thấy ghê tởm, rất ghê tởm, như khi nhìn thấy những người mặc áo blouse trắng thì không tự chủ được sinh ra sát ý.
Anh biết trong mười hai năm đó, dù những người đấy đã dùng hết khả năng và trình độ để biến anh thành người thường, họ mô phỏng trường học, họ bắt chước một cuộc sống sinh hoạt nhưng... dù mô phỏng thế nào thì từ đầu đến cuối đều không phải là thật.
Anh biết mình và người khác không giống nhau, không có ai sống mười hai năm đó giống như anh, từ năm mười hai tuổi đến hai mươi bốn tuổi.
Chính vì vậy nên anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân không giống với người bình thường, và anh cũng sẽ không có ham muốn tìиɧ ɖu͙© chó má đó, nhưng vừa nãy, anh thật sự...
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô gái đó ngồi trên người anh rồi cúi xuống hôn anh, môi lưỡi dây dưa, chợt thấy nơi nào đó lại phồng lên, anh lập tức cắn chặt răng.
Cô này tà ác hơn bất cứ người phụ nữ nào mà anh từng gặp trong mạt thế... Vừa rồi cô ấy suýt nữa đã làm anh...
Chó con ư? Hay lắm... Đợi anh bình phục rồi sẽ xé nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266660/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.