Sau khi thành khẩn nói lời cảm ơn, Chu Dương cầm lấy bánh mì đi về đưa cho Triệu Dịch Nhiên, lúc đầu cô ta sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức cầm lấy bánh mì, xé bao bì ra một cách nhanh gọn rồi nuốt nó xuống... Ngậm bánh mì trong họng, cô ta mới như sực nhớ ra gì đó, ngơ ngác quay đầu nhìn Chu Dương, lời nói phát ra không rõ ràng lắm.
"Chu, Chu Dương, xin lỗi anh, em, em đói bụng quá, nên em mới..." Cô ta thế mà không chừa cho Chu Dương miếng bánh nào.
Chu Dương mỏi mệt cố nhếch khóe miệng, anh ta lắc đầu, xoay người ngồi trên nền đất bên cạnh, không đáp lại câu nào.
Đám người Đại Hùng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự thổn thức trong ánh mắt của những người còn lại... Cô ả này thế mà thật sự không chia cho Chu Dương một miếng bánh nào.
Dẫu chỉ là một miếng nhưng nhiêu đó cũng có thể là sự chênh lệch giữa sự sống và cái chết rồi!
Nhớ tới Tô Noãn, người trên đường đi mấy lần ra tay cứu giúp còn cho bọn bọ thêm đồ ăn, đám người Đại Hùng nhìn nhau, Ai ai cũng hình thành ăn ý: bọn họ phải bảo vệ người chị dâu này thật kỹ, thời buổi hiện giờ người có lòng dạ như cô ấy thật sự không nhiều, nên dù cô không phải tiến hoá giả thì bọn họ cũng chấp nhận một người chị dâu như vậy.
Nhưng ngàn vạn lần không được để Chu Dương biết cô Tô đang ở đây, cũng không thể trách người khác được, ai bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266649/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.