Dương Chiêu và nhóm Đại Hùng đều ngạc nhiên, theo hướng của giọng nói nhìn qua, sắc mặt họ đồng loạt thay đổi.
"Chu Dương? Sao anh lại ở đây!" Giọng của Dương Chiêu rất lớn, cố ý nói cho người trong lều nghe thấy, sau đó anh ta lại hơi hồi hộp liếc mắt nhìn qua phía lều vải.
Mấy giây trôi qua, thấy người bên trong lều không có ý định đi ra ngoài, lúc này Dương Chiêu mới thả lỏng, trong lòng âm thầm vui mừng.
Mấy người Đại Hùng suy nghĩ không khác anh ta là bao, có điều lúc nghe thấy Dương Chiêu lớn tiếng thì đồng loạt nghĩ thầm: lão Dương có bị ngu không thế, lỡ đâu cô Tô nghe được rồi đi ra, sau đó tên mặt trắng nhỏ này thấy bây giờ cô Tô, dính lấy cô ấy thì sao.
Thế thì Lão Dương khác gì dùng giỏ trúc múc nước, tốn công vô ích rồi à!
Thấy Tô Noãn không đi ra, thậm chí không hề lên tiếng, cả đám Đại Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, chị dâu vẫn là của nhà mình.
Dương Chiêu thả lỏng tâm trạng, cuối cùng anh ta cũng có lòng dạ mà quan sát Chu Dương kỹ càng.
Trông Chu Dương tiều tụy hốc hác, vẻ mặt mệt mỏi, còn người bên cạnh anh ta tên là gì nhỉ, à đúng rồi, Triệu Dịch Nhiên, xem ra khá hơn anh ta một chút.
Có lẽ dọc đường đã được bảo vệ và chăm sóc khá chu đáo đây.
May quá may quá, nếu không phải vị này mắt chột, thì người bên trong lều có lẽ đã không liên quan gì đến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266647/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.