Tất cả mọi người đều chờ lệnh tiếp theo của Dương Chiêu, không vội hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ nhìn chằm chằm theo dõi bên kia. Một lát sau bọn họ nhìn thấy một đám người chạy về phía bên này như điên, vừa khóc vừa kêu cứu, mà phía sau bọn họ... là một bầy chó dữ, không đúng, là bầy tang thi chó.
Bầy chó tang thi đó đã bị nhiễm vi rút, lông trên người rụng sạch, cơ bắp thớ thịt bị biến dị lồi ra. Chúng nó cúi đầu đuổi theo sau đám người kia, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ làm lòng người hoảng sợ, có người không cẩn thận bị ngã nhào, mấy tang thi chó đằng sau lập tức lao tới cắn xé người nọ, sau đó cướp xé giành giật nhau ăn đến ngay cả một mảnh xương cũng không chừa lại.
Sắc mặt của Dương Chiêu trở nên căng thẳng, mà vẻ mặt nhóm Đại Hùng cũng lập tức biến sắc.
Bọn họ đều nhớ lại lúc đi ngang qua huyện thành, bây giờ cuối cùng cũng biết tại sao trong huyện thành lại sạch sẽ đến vậy, không có người cũng chẳng có thây ma.
Hiển nhiên, người ở trong đó đều bị những tang thi chó này ăn thịt sạch, thậm chí không có cơ hội để biến thành tang thi.
Nhìn thấy bầy tang thi chó đuổi đám người chạy đến trong phạm vi của tầm bắn, Dương Chiêu vung tay, ngay sau đó, tiếng súng đùng đoàng cũng vang lên.
Mấy con tang thi chó sắp đuổi kịp đám người bị bắn chết ngay tức khắc, mà sau khi những người đó phát hiện bên này có người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266646/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.