Một đám đàn ông thô lỗ bỗng nhiên yên tĩnh, giọng nói của Đại Hùng đang ôm bé gái bên cạnh cũng mang theo lo lắng, nghẹn ngào.
"Lão Dương, lão Dương, anh nhìn con bé xem, nó vẫn chưa tỉnh lại, phải làm sao đây, làm sao bây giờ…" Dáng vẻ của Đại Hùng như tìm thấy con gái thất lạc của mình, hai mắt anh ta đỏ hoe.
Tô Noãn ngăn cản Dương Chiêu đang chuẩn bị đi tới đó: "Anh xử lý chỗ này đi, để tôi xem thử."
Dương Chiêu gật đầu, sau đó lấy dao găm ra đặt lên trán tang thi, dừng một lát, anh ta trầm giọng nói: "Chúng tôi sẽ bảo vệ con của cô."
Một tiếng động nhỏ vang lên, con tang thi ngã xuống đất.
Dương Chiêu lau dao găm rồi cất đi, xoay đầu thì thấy Tô Noãn bế đứa bé từ trong tay Đại Hùng, quan sát một lát, sau đó trả lại cho Đại Hùng, an ủi anh ta: "Con bé ốm yếu quá, bị đói nên ngất xỉu, để tôi làm ít đồ ăn cho nó."
Nói xong, cô quay lại lều vải, phía sau, Dương Chiêu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không đi vào theo. Chỉ mới qua một lúc đã thấy Tô Noãn cầm một lon sữa bột đi ra.
Khóe miệng anh ta giật giật, mấy người Đại Hùng cũng ngơ ngác.
Tô Noãn lười quan tâm bọn họ nghĩ gì.
Lúc đó trong nhà kho tình cờ phát hiện có cả sữa bột, bên cạnh là đồ cô muốn dọn đi vì vậy cô nhân tiện mang theo một ít luôn, nhưng không ngờ lại thật sự có ngày dùng đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266645/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.