Mọi việc tiếp theo đều rất thuận lợi, sau khi không dưới một lần nghe được đài phát thanh thông báo căn cứ thủ đô tiếp nhận người tị nạn, bọn họ bèn bàn bạc với nhau, quyết định sẽ đi đến đó.
Không thể cứ tiếp tục bôn ba trên đường nữa, phải tìm một nơi để cư trú lâu dài, xăng cũng sẽ hết, đồ ăn cũng khó bổ sung, còn có khả năng bị làn sóng tang thi bao vây.
Cứ đi tiếp như vậy, rồi một thời gian sau, đầu tiên bọn họ bỏ lại một chiếc xe, sau đó lại thêm một chiếc, rồi một chiếc nữa. Dù có cố tiết kiệm bao nhiêu thì xăng vẫn bị tiêu hao. Trên đường đi cũng không gặp được trạm xăng nào, ba ngày sau, toàn bộ xăng đã hết sạch, bọn họ đành phải chọn bỏ xe đi bộ tiếp về phía trước, ai cũng đeo balo to tướng trên lưng.
Không có xe, bọn họ mới nhận ra được chỉ dựa vào hai chân lên đường thì chậm tới mức nào, ba ngày nữa trôi qua, vào ngày thứ ba, đồ ăn của bọn họ bị ăn gần như không còn.
Cũng không phải là hầu như không còn, ít nhất, Tô Noãn vẫn còn.
Vào bữa ăn cuối cùng, từ Dương Chiêu đến Đại Hùng, Tiểu Ngũ, mỗi người đều chỉ có một miếng lương khô nhỏ, riêng Tô Noãn thì nhàn nhã đun nước nóng ăn lẩu, còn rất hứng thú, vui vẻ uống một lon bia.
Đám Đại Hùng nhìn không chớp mắt, ngửi mùi mà chảy nước miếng, chỉ có thể coi miếng lương khô là đồ lẩu mà nhai, nhưng nhai mãi vẫn không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266641/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.