Đám Đại Hùng ngơ ngác, hơi không dám tin: “Bây giờ còn có thứ nguy hiểm hơn cả tang thi ư?”
Dương Chiêu cũng hơi khựng lại, trầm tư giây lát, sau đó nặng nề mở miệng: “Tô Noãn nói đúng, tuy hiện giờ chúng ta đang khan hiếm thức ăn, nhưng… nơi này đúng thật là có chỗ không thích hợp, vừa rồi là tôi bốc đồng, chúng ta đi thôi.”
Đám Đại Hùng lập tức sửng sốt: “Lão Dương, chúng ta đi rồi, vậy vấn đề thức ăn xử lý thế nào đây, chúng ta sắp không trụ nổi nữa…”
Vào thời điểm quan trọng, Dương Chiêu cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nhìn Đại Hùng: “Điều anh nói chẳng lẽ tôi không biết?”
Đại Hùng cứng họng, môi giật giật, sau đó thở thật dài, lưu luyến bịn rịn quay đầu nhìn thị trấn, cuối cùng, xoay người theo sau Dương Chiêu tiếp tục đi về phía trước.
Khi trời chập tối, đột nhiên bọn họ tìm thấy một khoảnh đất có một căn lều và hai chiếc xe, bên trong lều trống không, may mắn thay cả hai xe còn xăng, chỉ là bị hư hỏng nhẹ, cần sửa chữa.
Hai mắt Dương Chiêu lập tức sáng rực lên, trong đội ngũ bọn họ có rất nhiều người biết sửa xe.
“Mẹ kiếp, được cứu rồi, không cần phải dựa vào hai cái đùi nữa!” Đại Hùng tùy tiện tìm một chỗ ngoài lều trại ngồi xuống.
Dương Chiêu cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng, sắp xếp mấy người Tiểu Ngũ đi sửa xe, những người khác đi canh gác xung quanh.
Tô Noãn liếc nhìn đám người bận rộn, sau đó ngồi xuống dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266642/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.