“Ngồi xuống, anh cao quá.” Tô Noãn lấy hai que tăm bông chấm cồn, ra lệnh cho Đại Hùng.
Đại Hùng rất nghe lời vội vàng ngồi xuống thảm chống ẩm, Tiểu Ngũ cũng nhanh mắt đi qua, cười nịnh nọt lấy đèn pin trong tay Tô Noãn soi vào miệng vết thương.
Tô Noãn cầm tăm bông, chuẩn bị dùng kim chỉ khâu lại, bảo Đại Hùng bỏ cánh tay đang che ra… Anh ta vừa buông tay, miệng vết thương đỏ đen lập tức hở ra, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ cả màn đêm.
Nhìn miệng vết thương nhiễm trùng dính đầy máu, Tô Noãn nhanh chóng dùng tăm bông lau hai bên vết rách để sát trùng, sau đó thành thục khâu lại…
Không có thuốc tê, Đại Hùng đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng trước sau vẫn cắn chặt răng không rên tiếng nào.
Phía bên kia, Dương Chiêu nhìn người phụ nữ trực tiếp cởϊ qυầи áo, cười lạnh giơ súng: “Đối với loại đàn bà ác độc như cô, ông đây không cứng nổi.”
Mặc dù đang ở thời mạt thế, nhưng anh ta vẫn chưa đến mức đói bụng vơ quàng, anh ta chỉ vơ….
Một tiếng "đùng" lớn vang lên, Dương Chiêu thu súng lại, phát hiện có mấy người đang vây quanh một chỗ, tò mò đi qua thì nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp nào đó đang cúi đầu tập trung khâu miệng vết thương cho Đại Hùng.
Kỹ thuật của cô rất tốt, dụng cụ cũng rất chuyên nghiệp. Dù miệng vết thương sau khi khâu lại trông cực kỳ dữ tợn, nhưng bù lại không còn chảy máu nữa.
Sau đó anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266640/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.