Đại Hùng còn đang choáng váng chưa hồi phục tinh thần, phía bên kia, mọi người đang chiến đấu hết sức mình, nhưng vẫn không bắt được người phụ nữ phi dao Dương Chiêu. Cô ta liếc mắt thấy người chị của mình bị một cước đá bay, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đám người này hơn phân nửa là tiến hoá giả… Khó trách dám liều lĩnh như thế.
Bọn họ đúng là lật thuyền trong mương rồi.
Gϊếŧ người của bọn họ, chị em cô ta cũng đừng mong sống tốt.
Người phụ nữ phi dao nghiến răng, bay đến chỗ chị mình hét to: “Chị, mình cùng lên, gϊếŧ tên đầu sỏ trước!”
Vừa dứt lời, cô ta đứng dậy lau máu ở khóe miệng, chạy đến chỗ Dương Chiêu.
Đám người Đại Hùng biến sắc, lúc người chị sắp tấn công, người phụ nữ phi dao bất ngờ tách ra, quay đầu bỏ chạy, bỏ rơi chị gái mình cho Dương Chiêu làm mồi nhử tạo cơ hội bỏ trốn cho bản thân.
Người chị bị cô ta bỏ lại lúc đầu rất sửng sốt, đôi mắt tối sầm lại, sau đó đột nhiên nhào lên ôm chặt Dương Chiêu đang định đuổi theo.
Dương Chiêu không hề do dự đâm mạnh dao găm vào cô ta, cơ thể người chị cứng đờ, vào khoảnh khắc từ từ trượt xuống, cô ta bỗng cong khóe miệng.
“Cảm ơn…” Cô ta ngã xuống đất, miệng không ngừng trào máu tươi: “Cuộc sống thế này, tôi chịu đủ lắm rồi…”
Còn người phụ nữ phi dao bên kia, cô ta trơ mắt nhìn chị mình bị gϊếŧ chết, cũng chỉ cắn răng, không thèm quay đầu mà tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266639/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.