Tô Noãn gật đầu, nghe thấy Chu Dương vội vàng nói: “Trước hết chúng ta mang đồ ăn và vật tư đi, rồi lấy xe, ba người chúng ta đi một xe, không thể trông cậy vào đám người Dương Chiêu…”
Sau đó, anh ta hơi bất đắc dĩ nhìn Tô Noãn: “Noãn Noãn, đang lúc nguy cấp, em đừng giận dỗi Dịch Nhiên, chúng ta chạy trước rồi nói được không?”
Tô Noãn rũ mắt xuống gật đầu, bấy giờ Chu Dương mới mỉm cười: “Chúng ta…”
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng súng, mặt Chu Dương biến sắc.
Vẻ mặt Tô Noãn cũng hơi thay đổi, cô bước nhanh đến bên cửa sổ, không ngờ đã thấy có vài con zombie tiến vào sân.
“Không kịp rồi.” Sắc mặt Chu Dương trầm trọng, trầm giọng nói: “Bên ngoài không an toàn, Noãn Noãn, em giữ đồ ăn, anh đi lấy xe, sau đó em sẽ nhảy từ cửa sổ vào khoang sau xe bán tải, em có làm được không? ”Chu Dương nắm lấy vai Tô Noãn, nghiêm nghị giọng hỏi.
Tô Noãn gật đầu, Chu Dương nhanh chóng ôm cô một cái, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng không hề do dự của Chu Dương, Tô Noãn xoay người cầm đồ ăn hai người đã chia, thở dài trong lòng.
Chu Dương lo lắng cô ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên tự mình đi lấy xe, cũng không phải quá cặn bã đến hết thuốc chữa. Nếu lần này anh ta cư xử tốt, mang anh ta đi cùng cũng không phải là không thể, ít nhất… có thể giúp anh ta không chịu quá nhiều khổ cực trước khi tiến hóa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266633/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.