Sau khi Chu Dương đi khỏi, Tô Noãn ngửa mặt nằm trên giường lên kế hoạch cho các hành động tiếp theo.
Ngày mai sẽ phải rời nơi này, hẳn là cô nên… chuẩn bị một chút mới được.
Nhanh chóng bò dậy, tới phòng chứa quần áo thu vào rất nhiều quần áo thường mặc, còn thu luôn mấy thứ như nón mũ linh tinh, sau này sẽ phải bôn ba bên ngoài nhiều nên cần chú ý, phòng trường hợp trước khi tìm được đối tượng công lược giá trị nhan sắc đã bị sụt giảm nghiêm trọng.
Một tiếng sau, sau khi xác định được tất cả đồ đạc cần thiết đều đã được sắp xếp xong cô mới dám thở phào, tiếp đó cô đi ra ngoài, định tới phòng khách uống nước. Nhưng vừa bước ngang qua phòng khách, một bàn tay bỗng vươn ra từ bức tường phía sau túm lấy cô kéo qua.
Bị bịt miệng đẩy lên tường, cô không kêu tiếng nào, sau đó lại nghe thấy giọng nói cười như không cười của Chiêu Dương vang trên đầu mình.
“Thế nào, làm lành với bạn trai rồi à? Tin anh ta bảo vệ được cô nên không tự tiện trèo lên giường tôi nữa?”
Dương Chiêu đang nói đến chuyện lần trước Tô Noãn cố ý quyến rũ anh ta.
Hai tay của cô bị Dương Chiêu giữ chặt ấn lên tường, tư thế mờ ám, Tô Noãn không hề hoảng hốt chút nào, không ngại ngùng nở nụ cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước anh đã từ chối tôi, tôi nghĩ là chúng ta không có tiếng nói chung rồi.”
Dương Chiêu cười càng tươi hơn: “Một lần không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266632/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.