Cửa nhà kho được mở rộng ra, vì là kho lạnh nên không khí lạnh không ngừng thoát ra ngoài, Dương Chiêu vội bước nhanh vài bước, nhưng tới cửa kho, soi đèn pin đi vào, anh ta rủa thầm luôn một tiếng.
Mẹ nó!
Cái nhà kho to thế này mà bị dọn gần như sạch trơn, cũng may mấy thứ bị bỏ lại vẫn đủ để bọn họ dùng, nhưng mà… Cuối cùng là nhân vật nào có thể con mẹ kiếp hung tàn đến mức dọn sạch cái kho lớn thế này chứ, hơn nữa chuyện này rõ ràng chỉ có thể diễn ra trong vòng hai ngày này!
Không ai trông thấy Tô Noãn đang run rẩy ở trong lòng Chu Dương đang cố kìm nén khoé miệng sắp cong lên.
Cũng không thể trách cô, sau khi phát hiện ra uy lực của nhẫn không gian, cô cảm thấy thật sự quá quá… vui mừng!
Trái cây tươi ngon trong kho lạnh đều được cô chuyển vào trong nhẫn, hơn nữa không phải lo thức ăn bị hỏng.
Sự buồn bực trong lòng cô vì tên nam cặn bã Chu Dương tan biến trong phút chốc!
Cứ như thế, bọn họ thu gom một vài cái chân giò hun khói đóng gói hút chân không linh tinh còn sót lại, sau đó lên lầu hai lấy thêm thịt khô, tóm lại là có thể tích trữ, đủ để giải quyết vấn đề tiên quyết là no bụng.
Tất nhiên Tô Noãn cũng giả vờ nhét thịt khô và chân giò hun khói đầy chiếc ba lô phiên bản giới hạn của mình, sau khi mọi người đều thu nhặt được kha khá, Dương Chiêu dùng bộ đàm liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266630/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.