Dương Chiêu vừa nghe thấy động tĩnh bèn vội vã chạy tới, nhìn vẻ mặt của Chu Dương anh ta đoán được ngay đã xảy ra chuyện gì. Trông thấy vẻ không hề do dự định lao xuống theo của Chu Dương anh ta lập tức lao tới giữ chặt Chu Dương lạnh lùng nói.
"Anh điên rồi à! Tầng hai đều có thây ma thì tầng một sẽ nhiều đến mức nào, định đi chịu chết hay sao?”
“Tô Noãn bị kéo xuống rồi, tôi phải đi cứu cô ấy.” Hai mắt Chu Dương đỏ lên, cố gắng vùng ra, nhưng lại bị Dương Chiêu giữ chặt không thể thoát được.
Nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở góc cầu thang dưới tầng 1, Dương Chiêu thu hồi tầm mắt, vô tình liếc thấy miếng dán hạ sốt trên tay Chu Dương, thì như thể đã hiểu rõ mọi chuyện, cười nhạt một tiếng: "Không phải anh đã đưa ra lựa chọn rồi sao, còn giả vờ gì chứ.”
Vì lấy thuốc cho bạn gái cũ nên bỏ mặc bạn gái hiện tại bị thây ma bắt, không biết nên gọi thằng nhãi này là kẻ si tình hay là kẻ bại não đây.
Nghe Dương Chiêu nói cơ thể Chu Dương cứng đờ, sau đó vội vã quay mặt về phía tầng dưới hét lớn: "Noãn Noãn, Noãn Noãn, em thế nào rồi, em đừng có sợ, bọn anh sẽ lập tức xuống cứu em.”
Không có ai trả lời.
Chu Dương nhìn Dương Chiêu bằng ánh mắt khẩn cầu: "Các anh có súng, xin các anh hãy cứu cô ấy...”
Dương Chiêu nhìn anh ta: "Tôi có nói không cứu à? Người thì sẽ cứu, nhưng không thể lỗ mãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phao-hoi-manh-me-phan-cong/3266629/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.