Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
"Những người bên trong phim điện ảnh truyền hình đều là trốn tránh ở trong những góc hẻo lánh mà giữ được một mạng, các ngươi nói xem dưới cầu thang này có thể có người hay không?"
Đường Hoan: ...
Làm sát thủ thì phải giống sát thủ, rảnh rỗi thì cố gắng rèn luyện năng lực nghiệp vụ, chẳng lẽ không tốt sao?
Vì cái gì lại đi xem phim truyền hình?
"Muốn biết phía dưới có người hay không, tự ngươi đi vào nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?"
Đường Hoan một tay gắt gao bắt lấy đùi.
Biểu tình trên mặt vô vùng vặn vẹo.
Nhìn cái đầu ngươi!
Biết trên người các ngươi hiện tại cõng bao nhiêu mạng người không? Các ngươi chẳng lẽ không nên vội vã chạy trốn sao? Còn nhàn hạ thoải mái ở đây đàm luận loại đề tài này?
May mắn cuối cùng những sát thủ đó cũng không ai thật sự đến phía dưới cầu thang kiểm tra, bằng không mà nói, Đường Hoan cảm thấy cuộc sống này quả thực vô pháp trôi qua!
Quả nhiên có súng chính là lão đại, những người đó trực tiếp một phát bắn hư ổ khóa!
Sau đó ngênh ngang mà rời đi!
Đường Hoan từ đầu đến cuối sinh động thuyết minh cho cái gì gọi là an tĩnh như gà.
Chờ đến khi xác định những sát thủ đó đã rời đi, biểu tình vặn vẹo của Đường Hoan cuối cùng cùng thả lỏng, thở ra nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Ngay sau đó chính là nghe được Đổng Ngư Hàm nghiến răng nghiến lợi nói "Có thể không cần tiếp tục véo chân ta không?"
Thanh âm của hắn đặc biệt mỏng manh, phảng phất như là từ kẽ răng phát ra. Nhỏ đến mức làm người nghe không rõ ràng lắm, nhưng Đường Hoan vẫn có thể từ trong âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn này nghe ra một tia phẫn nộ.
Cô bóp chân hắn?
Đường Hoan theo bản năng duỗi tay nhéo nhéo, xúc cảm đích xác không phải chân mình.
Nga nha!
Trách không được sẽ phẫn nộ!
Đường Hoan vội vã đem tay buông ra, sau đó đưa mình cùng Đổng Ngư Hàm từ không gian nhỏ hẹp dưới chân cầu thang kia ra.
Hai người nhìn qua đầy bụi đất, Đường Hoan cảm thấy không có gì, nhưng Đổng Ngư Hàm khả năng đời này cũng chưa chật vật như vậy!
Tình trạng của Đổng Ngư Hàm cũng chưa hề giảm bớt, Đường Hoan nhanh chóng mò ra di động từ trên người hắn, gọi quản gia lập tức mang nhân viên y tế tới đón.
"Ngươi là một đại nam nhân, thân thể sao lại quý giá đến mức như thế này?"
"Bất quá cẩn thận ngẫm lại, ngươi cũng rất đáng thương, ăn cái bánh tart trứng liền ăn luôn nửa cái mạng."
"......"
Đường Hoan lải nhải không ngừng với Đổng Ngư Hàm, trên mặt Đổng Ngư Hàm đã đầy những vết đỏ như bệnh sởi, hơn nữa những vết này cũng nhanh chóng sưng to lên.
Hắn đem đầu nghiêng qua một bên, căn bản là không muốn nhìn Đường Hoan.
Nữ nhân này thực phiền!
Vì cái gì nói nhiều như vậy?
Đường Hoan có thể thế nào, cô còn không phải vì cái ma ốm này sao!
Muốn nói nhiều với hắn một chút, phân tán lực chú ý đỡ cho hắn bị hôn mê, hôn mê rồi thì không tỉnh được thì sao!
"Người ta ân cứu mạng đều là lấy thân báo đáp, đêm nay coi như cũng là ta cứu ngươi một mạng, ngươi tính toán báo đáp ta như thế nào đây?"
Nguyên bản Đổng Ngư Hàm mí mắt đã gục xuống, mơ màng sắp ngủ.
Thân thể cực độ không khoẻ làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng sau khi nghe một câu làm người kinh hoảng như thế, tức khắc không thể không đánh lên tinh thần.
Hơi thở suy yếu nói "Ngươi tưởng bở..."
Mặc váy cay đôi mắt như vậy!
Nhìn qua còn nam tính hơn so với hắn!
Lấy thân báo đáp? Hắn chết cũng không có khả năng lấy thân báo đáp!
Hắn không có khẩu vị nặng như vậy!
"Ngươi người này như thế nào không có lòng biết ơn như vậy? Ta là Lãnh Hoan, ở trong giới cũng coi như là người nổi danh! Tuy rằng so ra kém Đổng gia tài đại khí thô, nhưng tốt xấu gì cũng đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng làm ra chút tên tuổi! Ta có cái gì không xứng với ngươi?"
Đổng Ngư Hàm: "......"
Trên đời vì sao sẽ có người không biết xấu hổ như thế?
Có thể khen chính mình như vậy sao?
"Ta bệnh tật ốm yếu... Ngươi nhìn lại chính ngươi đi... Ta lo lắng sẽ bị ngươi đè chết..."
Đường Hoan phản ứng đầu tiên chính là:......mmp! Ta đặt mông ngồi xuống, ngươi khả năng sẽ chết!
Phản ứng thứ hai...
"Đè? Ngươi nói đè...... là cái "đè" nào?"
Bổn tiên nữ chỉ là nghĩ tới một bước lấy thân báo đáp này, mà ngươi đã nghĩ tới một bước nào rồi?
Đổng Ngư Hàm đột nhiên nghe một câu đầy mùi gian tình như thế, tức khắc liền ho khan kịch liệt.
Thở hổn hển ho khan, phảng phất như lập tức sẽ treo.
Đường Hoan vội vàng vỗ vỗ lên lưng hắn, muốn thuận khí cho hắn, thật vất vả mới đem người ổn định lại.
Đổng Ngư Hàm sau khi đỡ ho, cũng không muốn cùng nữ lưu manh này nói gì nữa.
Vì thế có chút gian nan chậm rãi quay đầu đi, môi mỏng hơi nhấp nhấp, nhắm mắt lại, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi.
Đường Hoan có thể thế nào?
Còn không phải chỉ có thể tạm thời để cho hắn lẳng lặng, nếu như không, cô thật là có chút lo lắng ma ốm này sẽ bị cực giận công tâm.
Người Đổng gia tới rất mau, thời điểm quản gia tới còn mang đến đội chữa bệnh.
Sau đó nhanh chóng đem Đổng Ngư Hàm đưa về Đổng gia.
Vụ án gϊếŧ người hàng loạt này khiến cho mọi người vô cùng phẫn nộ, Đường Hoan là người hiếm hoi sống sót, mấy ngày sau phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Đổng Ngư Hàm xác thực là thiếu gia thân thể cực kỳ quý giá!
Chỉ là ăn một cái bánh tart trứng mà thôi đã dẫn đến ngộ độc thức ăn, cơ thể thực sự đã vượt qua sự mẫn cảm của người thường.
Thời gian sau đó cần phải tĩnh dưỡng thật tốt!
Đường Hoan cầm kết quả chẩn bệnh mà cả kinh trợn mắt há mồm.
Vì để cho Đổng Ngư Hàm tập trung tĩnh dưởng, Đổng lão gia tử thậm chí đã tự mình tạm thời tiếp nhận công ty của Đổng gia.
Rốt cuộc đây là người thừa kế mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng, vô luận như thế nào đều phải lấy thân thể hắn làm trọng, nếu không, cái mất nhiều hơn cái được!
Thế nên chỉ vì ăn một cái bánh tart trứng, Đổng Ngư Hàm bắt đầu kiếp sống dược thiện dài dòng.
Đổng Ngư Hàm ăn dược thiện, ngoài ra mỗi sáng trưa chiều, đúng giờ lại phải uống hết một chén thuốc đen như mực.
Đường Hoan ngửi hương vị cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Cô đứng ở bên người Đổng Ngư Hàm, mắt không chớp nhìn chằm chằm chén dược trong tay hắn.
"Ta không cần bất luận kẻ nào dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta!" Đổng Ngư Hàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt khác hoàn toàn với loại mặt ngoài ôn hòa ngày trước, lúc này càng nhiều thêm vài phần sắc bén cùng nham hiểm hung ác.
Người như vậy vốn là lòng tự trọng phá lệ cao ngạo, để cho bọn họ đem một mặt yếu ớt bại lộ trước mắt người chẳng khác nào như lột sạch áo quần bắt bọn họ dạo phố.
"Ngươi cũng không thèm nhìn ta, làm sao biết ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn ngươi?"
Đường Hoan thật đúng là không cảm thấy có bao nhiêu đồng tình với hắn.
Thân thể không tốt thì uống thuốc mà thôi, cô lại không có tâm đồng tình tràn lan! Vận khí của mình đã kém thành bộ dáng như quỷ thế kia, tự đau lòng cho thân phận tiên nữ này của mình còn không kịp, làm sao có thời giờ đi đồng tình với người khác?
...
Người uống thuốc tâm tình đều không thể tốt được.
Cho nên từ lúc Đổng Ngư Hàm bắt đầu tĩnh dưỡng liền luôn bày ra một bộ mặt như người khác thiếu tiền hắn.
Đường Hoan có thể thế nào, chính mình tạo ra nghiệt nên đương nhiên phải tận lực mà đền bù a!
Nếu không phải vì cô để lại cái bánh tart trứng kia, nếu cô cố gắng ăn cho hết thì sẽ không có cục diện như bây giờ.
Cho nên mỗi lần Đổng Ngư Hàm đến giờ uống thuốc, Đường Hoan sẽ đứng bên cạnh kể chuyện cười cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.