Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
Đường Hoan trong lòng chửi đậu má.
Kẻ tập kích dùng ống giảm thanh cho nên ở thời điểm hoảng loạn rất khó phát hiện phát bắn phát ra từ phương hướng nào.
Cô trực tiếp một bước vọt đến bên cạnh Đổng Ngư Hàm, bắt lấy hắn tay, tận lực dán sát vào vách tường để di chuyển.
Trận đấu súng này thương vong hình như vô cùng thảm trọng.
Bởi vì sát thủ ngay từ đầu tránh ở chỗ tối đã nhắm sẵn mục tiêu, phần lớn đều là các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng đến cuối cùng liền biến thành không cần mục tiêu mà quét bắn, chỉ nghe những tiếng súng liên hồi cũng đủ rợn hết cả người.
Đường Hoan trong lòng cũng sợ hãi a!
Rốt cuộc cô chính là kẻ túng hóa không hơn không kém, tuy rằng vóc người lớn như vậy nhưng bên trong cũng là một tiên nữ mà?
Chỉ là không được, rốt cuộc hiện tại cô mang danh hiệu lão đại, cũng không thể từ bỏ mặt mũi mà tìm một địa phương hẻo lánh nằm xuống giả chết được, nếu truyền ra ngoài cô còn có chỗ đặt chân sao?
Huống chi còn có con chồng trước Đổng Ngư Hàm, cô cũng không thể để hắn xảy ra chuyện!
Ngay ở lúc Đường Hoan giống như ruồi nhặng không đầu nỗ lực muốn tìm cửa sau hoặc là thông đạo để chạy trốn ra ngoài...
Đổng Ngư Hàm không biết sao đột nhiên ngừng lại.
Đường Hoan cảm thấy cánh tay phải của mình bị hắn kéo trụy xuống, vì thế quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Liền phát hiện lúc này mặt hắn trắng bệch, môi tím tái. Trên trán cùng trên mũi đầy mồ hôi, cả người gần như hư thoát đi không nổi phải ngồi xổm xuống. Nhìn qua tình huống rất là không tốt.
"Ngươi làm sao vậy?" Đường Hoan ngồi xổm trước mặt Đổng Ngư Hàm, nôn nóng hỏi.
Đổng Ngư Hàm hô hấp cực kỳ dồn dập, thậm chí thở không nổi.
Một bàn tay gắt gao che bụng...
Đột nhiên Đường Hoan nghĩ đến trước khi tới vũ hội, ở trên xe hắn ăn một cái bánh tart trứng.
Vì thế gân xanh trên thái dương nhịn không được nhảy nhảy.
Đừng có nói với cô, ma ốm này đã quý giá đến mức một cái bánh tart trứng cũng không thể ăn?
Tình huống của Đổng Ngư Hàm nhìn qua càng ngày càng không tốt, nhìn gần trên mặt đã bắt đầu hiện lên những nốt đỏ như bệnh sởi, rất dọa người. 
Đường Hoan cũng không rảnh lo nhiều, dứt khoát đem người từ trên mặt đất kéo lên, ôm ngang vào trong ngực.
Thân thể Đổng Ngư Hàm vốn dĩ đơn bạc, hơn nữa Đường Hoan so với nữ nhân bình thường lại... khụ khụ, uy mãnh hơn nhiều như vậy, cho nên cả người hắn giống như lọt thỏm vào trong lòng ngực Đường Hoan.
Đường Hoan trong lòng ngực ôm một người, còn muốn tĩnh tâm quay lại tìm thông đạo chạy trốn.
Đầu Đổng Ngư Hàm vừa vặn chôn ở trước ngực cô, Đổng thiếu cả người xấu hổ và giận dữ đến muốn chết. Hơi thở thoi thóp nghĩ muốn giãy giụa, rồi lại nhúc nhích không được. Vì thế chỉ có thể một mình yên lặng đỏ bừng mặt, trong lòng vừa gấp lại vừa tức.
Đường Hoan cái khác không thành thạo, cầu sinh dục lại đặc biệt mạnh.
Nơi nào hẻo lánh liền hướng tới nơi đó mà chạy, cuối cùng thật đúng là đã tìm được thông đạo phòng cháy, theo cầu thang một đường chạy lao xuống.
"Đổng Ngư Hàm, ngươi cố gắng một chút, chờ chạy trốn ra ngoài ta lập tức sẽ mang ngươi đi tìm bác sĩ."
Đường Hoan một bên động tác nhanh nhẹn xuống cầu thang, một bên cúi đầu nói.
Ách, sao mặt hắn lại đỏ như thế này?
Tốc độ khuếch tán của những vết đỏ giống bệnh sởi trên mặt cũng quá nhanh đi!
Đường Hoan còn tưởng rằng Đổng Ngư Hàm là bởi vì những nốt đỏ do dị ứng trên mặt, cho nên mặt mới đặc biệt đỏ như vậy.
Một khuôn mặt xinh đẹp, nếu bị hủy dung thì quá là đáng tiếc!
Dọc theo thông đạo phòng cháy một đường chạy xuống, đến cuối cùng thế nhưng là một cánh cửa, trên cửa còn có một ổ khóa!
Đường Hoan: "......"
Mẹ nó! Không thể bởi vì cô là pháo hôi nên đối đãi khác nhau đến như vậy đi!
Thật vất vả tìm được đường sống, kết quả cuối cùng... ngươi mẹ nó là muốn chơi ta sao?
Nếu thay đổi thành nam nữ chủ, người ta khẳng định sẽ dọc theo thông đạo phòng cháy này thuận lợi từ khách sạn đi ra ngoài a!
Vì sao cửa thông đạo phòng cháy lại còn phải khóa lại, ngươi nói cho ta vì sao?
Tf?!
Đường Hoan nhìn xung quanh một chút, muốn tìm xem có công cụ mở khóa hay không.
Không có, cái gì cũng không có!
Đây có phải thật quá đáng hay không?
Dù có tuyệt mọi đường sống thì cũng nên cho ta một cái công cụ chứ!
Đường Hoan ôm Đổng Ngư Hàm, đứng ở trước cửa dậm dậm chân.
Nếu ma ốm trong lòng ngực này không phát bệnh thì hai người còn có thể ở tại nơi này trốn tránh, chờ đến khi nguy cơ qua đi lại theo cầu thang mà đi lên. Nhưng hiện tại Đổng Ngư Hàm cũng không biết là phát bệnh gì, cả người nhìn qua vô cùng không tốt, nếu lại kéo dài mà nói, Đường Hoan thật sự lo lắng Đổng Ngư Hàm sẽ chết ở chỗ này!
Đường Hoan cắn chặt răng, bằng không trước đi lên, tìm xem còn đường khác để chạy trốn hay không?
Vừa nghĩ như thế, kết quả mới dẫm chân lên cầu thang đã nghe được một loạt tiếng bước chân...
Tiếng chân của những người này vô cùng chấn vang, nghe ra được sự vui vẻ thoải mái, vô cùng kiêu ngạo.
Ngẫu nhiên còn có thể nghe được mấy người trong bọn họ nói chuyện với nhau.
"Lần này chúng ta xem như là tội phạm lớn, chờ thu được tiền từ vụ này chúng ta trước đi Las Vegas chơi một trận, chờ thời điểm căng thẳng qua đi lại trở về."
"Nếu không phải kẻ điên kia ra giá cao, ai nguyện ý một lần liều mạng làm chuyện lớn như vậy đây?"
"Bất quá thật ra ta cũng hy vọng về sau lại gặp được nhiều khách hàng như thế, không cần phải đi ám sát riêng một kẻ nào, chỉ cần gϊếŧ hết toàn bộ để đế đô gà chó không yên!"
"Ta cũng thích loại cảm giác này, gϊếŧ rất sảng khoái!"
"......"
Trong lòng Đường Hoan có vô số thần thú lao nhanh qua.
Nếu đoán không sai, đây hẳn là đám người vừa chế tạo gϊếŧ chóc trên kia, giờ đang chuẩn bị rời đi?
mmp cốt truyện quân, những người đó tiến vào khách sạn như thế nào thì làm cho bọn họ như thế đó đi ra ngoài không tốt sao?
Bọn họ cuồng túm khốc huyễn như vậy, vì cái gì sẽ đi vào thông đạo phòng cháy?
Trực tiếp nghênh ngang ra cửa rời đi không được sao?
Này không hợp logic, cô muốn kháng nghị!
Nhưng mà kháng nghị thì kháng nghị, Đường Hoan thân thể vẫn rất thành thực chạy thật nhanh đem chân từ cầu thang thu hồi lại, thần sắc hoảng loạn nhìn ngó nơi nơi, xem nơi nào có thể giấu người.
Nghe được tiếng bước chân phía trên truyền đến càng ngày càng vang, càng ngày càng gần!
Trong lòng Đường Hoan cơ hồ muốn hỏng mất.
Sau khi nhìn mọi nơi xung quanh, quả thực là muốn diệt cô mà...
Trừ bỏ không gian hẹp hẹp phía dưới cầu thang có thể ẩn trốn, không còn nơi nào khác nữa.
Nhưng vấn đề lớn nhất là, không gian hẹp hẹp ở dưới cầu thang kia cũng quá hẹp hòi đi!
Cô đem Đổng Ngư Hàm nhét vào thì có thể, hai người cùng nhau nhét vào thì... hình ảnh kia quả thật không cần quá đẹp.
Đau lòng!
Tình huống khẩn cấp, cũng không phải do cô muốn!
Đường Hoan ngạnh sinh sinh đem chính mình nhét vào trong cái lỗ dưới cầu thang kia, để tránh cho việc mình chiếm hết chỗ của Đổng Ngư Hàm, vì thế miễn cưỡng đem Đổng Ngư Hàm chồng lên đè ở trên người mình.
Hai người cơ hồ vặn thành hình dạng bánh quai chèo, tư thế muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị, khoảng cách dựa muốn bao nhiêu gần có bấy nhiêu gần.
Cô giống như thấy được ý vị bi tráng ở trên mặt Đổng Ngư Hàm!
Đây nhất định là cô bị ảo giác!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó liền vang lên ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Đường Hoan cảm thấy tim đã muốn vọt lên tới cổ, đừng ở chỗ này, thời điểm này chơi cô được không?
Những người này rốt cuộc từ cầu thang xuống tới nơi, một người trong số đó vui cười nói: "Những người bên trong phim điện ảnh truyền hình đều là trốn tránh ở trong những góc hẻo lánh mà giữ được một mạng, các ngươi nói xem dưới cầu thang này có thể có người hay không?"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.