Chương trước
Chương sau
Edit: Snowdrop_88
"Ngươi muốn ăn bánh tart trứng không? Ở đây còn dư một cái." Đường Hoan có chút lưu luyến nhìn chằm chằm cái bánh tart trứng kia, sau đó khẽ meo meo dùng tay sờ sờ bụng mình, có chút căng, ăn không vô.
Đổng Ngư Hàm sắc mặt cứng đờ.
Hắn mới không thèm ăn loại thực phẩm rác rưởi nhiệt lượng cao này!
Dù chia cho hắn, hắn cũng sẽ không ăn!
"Cái bánh tart trứng này mùi vị rất ngon, ngươi thật sự không muốn ăn một cái sao? Ta trước nay đều không thấy ngươi ăn đồ ăn vặt, nhân sinh của ngươi sao lại không có ý nghĩa như vậy?"
Trong lòng Đường Hoan bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy rằng hiện tại cô đã rất no, nhưng nếu hắn không ăn, vì không lãng phí lương thực, cô vẫn là thực không ngại đem cái bánh tart trứng cuối cùng này ăn nốt!
Đổng Ngư Hàm trong lòng hừ lạnh.
Hắn chưa từng ăn qua những loại thực phẩm rác rưởi đó thì lại như thế nào?
Chẳng qua là bởi vì hắn không thích ăn thôi!
Những đồ vật đó đã không có dinh dưỡng lại không tốt cho sức khỏe, ăn vào cũng có ích lợi gì, có cái gì ngon sao?
Nhưng vì bị nói trúng tâm, nên hắn cũng muốn thử xem những thứ kia thực sự có cái gì ngon?
Vì thế vươn tay ra, đem cái bánh tart trứng kia cầm tới...
Trong ánh mắt Đường Hoan hiện lên một tia mất mát.
Đổng Ngư Hàm nghẹn một hơi:......
Rõ ràng là cô ba lần bốn lượt muốn hắn ăn, kết quả hắn lấy tới thì cô lại biểu hiện ra loại biểu tình chưa đã thèm này!
Bánh tart trứng nóng hầm hập tỏa ra mùi hương rất thơm, mùi sữa cùng mùi trứng quyện vào nhau. Cửa hàng bánh tart trứng này là cửa hàng mà Đường Hoan thích ăn nhất, bởi vì tay nghề của thợ làm đồ ngọt tương đối tốt!
Bên ngoài giòn xốp, bên trong nóng hầm hập mềm như bông, cắn vào một ngụm phảng phất như đem toàn bộ thế giới cắn trong miệng.
Đặc biệt là phía trong bánh trứng còn có thêm đậu đỏ, mỗi một tầng đều ẩn chứa kinh hỉ.
Đổng Ngư Hàm từ nhỏ đến lớn ngoại trừ những thực phẩm bình thường thì hầu như không ăn qua những thức ăn lung tung. Dù là cơm Tây cũng rất ít ăn.
Lão gia tử mỗi ngày đều sai đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị dược thiện, một đoạn thời gian rất dài hắn thậm chí luôn cho rằng thứ mỗi người ăn hằng ngày đều là dược thiện.
Loại đồ vật như bánh tart trứng này, trước kia hắn đã nhìn thấy trong tủ kính pha lê, quả thực tinh xảo.
Nhưng càng là những đồ vật mỹ vị tinh xảo, đối với hắn lại càng có độc.
Ăn một hai lần khả năng sẽ không sao, nhưng một khi nghiện thì hắn sẽ không chịu nổi sự tàn phá thân thể như vậy, rất có khả năng đến cuối cùng mình sẽ bị những thực phẩm rác rưởi này hủy diệt.
Nhưng là...
Đổng Ngư Hàm kỳ thật rất thích loại hương vị này.
Mùi hương nồng đậm, còn có vị ngọt nồng đậm, hắn thực thích.
"Thế nào, ăn ngon sao?" Đường Hoan mắt trông mong mà nhìn.
Đổng Ngư Hàm thong thả ung dung đem bánh tart trứng một ngụm một ngụm ăn hết, động tác ăn của hắn cũng ưu nhã quý khí như vậy, làm người cảm thấy tự biết xấu hổ.
Sau khi ăn xong, trên mặt Đổng Ngư Hàm không một gợn sóng bình tĩnh nói "Giống nhau."
Giống nhau?
Cô cảm thấy siêu cấp ngon, trong mắt hắn thế nhưng chỉ là giống nhau?
Đường Hoan theo bản năng liền truy vấn "Ý của ngươi là ngươi đã từng ăn qua bánh tart trứng càng ngon hơn? Ở đâu? Ăn khi nào? Có cơ hội mang ta đi ăn a!"
Đổng Ngư Hàm nghẹn lại.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Hắn làm sao biết nơi nào có bánh tart trứng ngon hơn chứ? Đây là cái bánh tart trứng duy nhất mà đời này hắn đã ăn qua!
Nhưng vào lúc này, xe dừng lại.
Đường Hoan còn muốn truy vấn, Đổng Ngư Hàm đã đẩy cửa xuống xe.
Ách, một chút tinh thần có ngon cùng chung cũng không có.
Đường Hoan đối với loại người này tỏ vẻ khinh bỉ.
Kỳ thật loại vũ hội này cũng không có ý tứ gì, điều duy nhất có thể thấy được chính là, Đổng Ngư Hàm tuy rằng tuổi trẻ, nhưng ở trên thương trường địa vị không hề thấp.
Rốt cuộc những nam nhân nhìn qua tuổi tác có thể đảm đương chức ông của hắn, khi nhìn thấy hắn tới cũng nhanh chóng đứng dậy, chống quải trượng ra cửa nghênh đón.
Tạo hình của Đường Hoan khi xuất hiện tại loại vũ hội xa hoa này thật sự là có chút không hợp nhau!
Đặc biệt là cô lại cùng Đổng Ngư Hàm long phượng trong loài người cùng nhau tiến vào vũ hội.
Đổng Ngư Hàm giống như thịt Đường Tăng! Sinh ra trong Đổng gia vốn đã chú định hắn luôn là tâm điểm!
Huống chi hắn vẫn chưa lập gia đình!
Mà dù chưa lập gia đình hay đã kết hôn thì có cái danh người thừa kế tương lai của Đổng gia cũng đã đủ để rất nhiều nữ nhân đều muốn dựa vào trên người hắn!
Cho nên Đổng thiếu còn chưa lập gia đình vừa xuất hiện, đã bị ánh mắt của vạn chúng tỏa định!
Liên lụy đến Đường Hoan cũng bị không ít người chú ý!
Không phải vì giá trị nhan sắc của cô kinh người, mà bởi vì loại khí thế lão đại này trên người cô, cái gì cũng không lấn át được!
Một người nếu ở trên đường lăn lê mà đánh nhau hồi lâu, trên người tự nhiên sẽ có một loại chi khí hung thần, đây là nghiệp chướng sau khi làm việc ác, tẩy rửa cũng không sạch.
Người như vậy xuất hiện tại nơi này kỳ thật là không được hoan nghênh.
Nhưng không có cách nào, cô đi cùng Đổng thiếu, chẳng lẽ còn có ai dám đem cô đuổi ra?
Đường Hoan đơn giản chính là người không biết xấu hổ, thích nhìn liền cho các ngươi nhìn, dù sao cũng không thiếu đi miếng thịt nào! Cho nên lù lù bất động đứng bên người Đổng Ngư Hàm, nửa điểm tự giác bị người cười nhạo cũng không có!
Nhưng thời điểm Đổng Ngư Hàm cùng người khác nói chuyện thương trường, cô cảm thấy rất nhàm chán.
Rốt cuộc trình độ bọn họ đều rất cao, nói chuyện đều đặc biệt cao thâm khó đoán, Đường Hoan căn bản nghe không hiểu.
Hơn nữa có vài người lời nói còn mang theo ý thử cùng tâm cẩn thận, ngươi tới ta đi, ai cũng không biết câu nói tiếp theo của đối phương có hố hay không, thực sự làm người cảm thấy không thú vị.
Cho nên tròng mắt Đường Hoan quay tròn xoay chuyển, nhìn đông nhìn tây, từ trên xuống dưới đánh giá toàn bộ nơi tổ chức vũ hội.
Vừa lơ đãng, trong lúc vô ý nhìn thấy một điểm đỏ dừng ở trên cây cột lớn cạnh sân nhảy.
Sân nhảy có bốn góc, mỗi góc đều có một cây cột rất lớn chống đỡ xà nhà. Mỗi cây cột đều thẳng tắp hướng lên trên, cấu thành bốn góc của tầng lầu phía trên. Người đứng ở trên hành lang tầng lầu là có thể nhìn rõ ràng những người ở dưới sân nhảy.
Đường Hoan nhìn cái điểm đỏ kia, nhìn qua giống như điểm đỏ của laser.
Điểm đỏ giật giật, đôi mắt Đường Hoan cũng giật giật theo.
Tò mò hại chết mèo!
Đường Hoan muốn biết điểm đỏ laser này là từ đâu phát ra, cho nên nâng đầu nhìn khắp nơi, muốn tìm được nơi phát ra điểm đỏ này.
Sau khi xem xét phía trên tầng lầu một lúc lâu, rốt cuộc mới tìm được...
Mẹ nó, may mắn thị lực của cô tốt!
Ngọa tào!
Vì cái gì sẽ nhìn thấy đồ vật hư hư thực thực giống như họng súng?
Đường Hoan có chút kinh hoảng, theo bản năng chạy đến gần Đổng Ngư Hàm.
Đổng Ngư Hàm đối mặt với Đường Hoan vừa bất thình lình nhảy tới, hơi nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị nói gì đó...
Nhưng vào lúc này, chính giữa sân nhảy hình như xảy ra chuyện.
Có người đang nhảy, kết quả thấy bạn nhảy của mình đột nhiên buông tay, nữ nhân mang giày cao gót té ngã trên mặt đất vốn dĩ đang muốn phát hỏa.
Vừa nhìn qua thấy nam nhân vừa rồi còn khiêu vũ với mình bắt đầu xuất hiện một vết máu, rồi máu cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi trên nền nhà!
Nữ nhân nơi nào còn chỗ để phát giận?
Sợ tới mức tức khắc liền kêu ngao ngao, toàn bộ vũ hội...
Nháy mắt loạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.