Giận dỗi một mình ư? Đương nhiên không phải!
Thế giới này máu chó như vậy, nếu Đường Hoan không nghiêm túc thì... Căn bản chẳng có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ!
Cô không có bản lĩnh gì to lớn, cho nên, cô chỉ có thể dùng mưu mẹo, làm chút việc nhỏ như rắn bò qua cỏ, như sợi chỉ lướt qua tro, từng chút, từng chút một, chỉ mong một ngày, những việc nhỏ bé đó có thể ảnh hưởng đến đại cục!
"Đây còn không phải đứa con gái què của Tứ di thái Tịnh gia à?"
Người ven đường nhỏ giọng bàn luận.
Sản nghiệp, gia thế của Tịch gia lớn như vậy, tứ di thái lại là một người phụ nữ "truyền kỳ" như vậy, lẽ đương nhiên người ta sẽ chú ý tới con gái của Tứ di thái rồi.
"Đúng rồi! Chân thậm chân thọt, tiếc thay cho một khuôn mặt xinh đẹp."
"Sao chân què lại đi bộ từ ngoài thành vào đây?"
"Suỵt..." - Nghe thấy có người hỏi vậy, lập tức một người khác lén lút hạ thấp giọng đáp - "Chuyện vừa xảy ra ở cổng thành, chắc anh không thấy rồi."
"Chuyện gì thế?"
"Tôi nói cho anh nghe...."
Tôi nói cho anh nghe, nói cái gì? Còn không phải là nói chuyện Tam công tử Hoắc gia thà hộ tống chị dâu về phủ cũng không chịu để ý tới phu nhân của mình ư?
*
* *
Trong phủ Đại soái.
"Đại tẩu, chị... nghỉ ngơi tử tế, tôi sẽ mời đại phu tốt nhất Vận thành tới phủ, chị cứ yên tâm."
Trong phòng, sau khi "hiền lành" nói xong những lời này, Hoắc Thành gần như là chạy trốn khỏi viện của Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670885/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.