Hoắc Thành bước vào phòng khách mới phát hiện bên trong chỉ có một chiếc ghế dựa cho Đường Hoan ngồi, không hề có ghế cho anh.
"Ô, chịu ra ăn cơm cơ à?" - Đường Hoan cầm tăm xỉa răng, nhìn Hoắc Thành bằng tư thái "lão đại", sau đó chỉ vào đồ ăn thừa trên bàn, nói với kẻ dưới - "Đi, mang đi cho chó ăn, hôm nay, Tam công tử nhà các người không có tâm trạng ăn uống."
Hạ nhân xung quanh im như ve sầu vào đông, không dám nhúc nhích lấy một chút.
Hiên nhiên, thiếu phu nhân đang khiêu khích thiếu gia, thiếu gia chưa ăn cơm, cô đã muốn mang thức ăn đi cho chó, làm vậy có khác nào đâm đầu vào chỗ chết đâu!
Gân xanh trên thái dương Hoắc Thành giật giật, anh vung tay: "Cút hết đi cho tôi."
Lập tức, hạ nhân như được đặc xá, nhanh chóng lui xuống.
Phòng khách chỉ còn lại Hoắc Thành và Đường Hoan....)
"Tịch Cẩm Hoan, cô có ý gì?"
Sắc mặt Hoắc Thành u ám, lạnh lùng như sắp ngưng ra thành từng giọt nước tới nơi, anh lẳng lặng nhìn Đường Hoan cứ như chuẩn bị ăn thịt cô vậy.
Sau khi bị chọc tức, Đường Hoan cũng không phải dạng vừa gì. Cô gác chân lên bàn ăn, bày ra dáng vẻ bất cần: "Tướng công à, nói chuyện thì phải nói hết câu! Hai ta có phải một đôi thần tiên quyến lữ tâm ý tương thông đâu, anh nói không đầu không đuôi như vậy, sao tôi hiểu được ý anh cơ chứ!"
"Tôi hỏi cô, sáng nay ở công thành, cô hùng hùng hổ hổ như vậy là sao? Rốt cuộc thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670886/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.