Hạ nhân đều không muốn làm việc nữa hả?
Hoắc Thành đặt mạnh đũa xuống bàn, quát: "Đồ ăn hôm nay là ai làm? Bảo kẻ đó lăn vào đây cho ta!"
Vẻ ngoài của đồ ăn không ra gì, anh vẫn nhịn, không nổi nóng, nhưng khi ăn vào miệng, anh mới phát hiện, đồ ăn thật sự vô cùng khó nuốt!
Vỏ sủi cảo cứng ngăng ngắc, anh cắn một miếng mà không chạm tới nhân, đã vậy còn mặn chết người, thứ này thật sự cho người ăn hả?
Tĩnh lặng!
Không gian trở nên tĩnh lặng đầy chết chóc!
Không ai dám đáp lại lời anh! Nha hoàn, sai vặt quỳ đầy đất, người nào người nấy đều im lặng như ve sầu vào đông, cúi gằm đầu xuống.
Bầu không khí này "giữ vững" đến tận khi Đường Hoan bưng một khay đựng đồ ăn lên, chầm chậm đi vào.
Khi Hoắc Thành quát lớn, Đường Hoan cũng nghe thấy, nhưng cô đâu thể làm gì khác, chân cô đi đứng không nhanh nhẹn được nên cô chỉ có thể chầm chậm tiến vào mà thôi.
Đường Hoan đặt khay thức ăn lên bàn, hai mặn một nhạt, đầy bàn toàn là sủi cảo!
Cô hơi nâng mắt, nhìn Hoắc Thành: "Đồ ăn là tôi làm, cần tôi ra cửa, lăn vào cho anh không?"
Mặt Hoắc Thành đen như đáy nồi, xem ra bữa cơm này không thể thoải mái được rồi!
Đường Hoan thầm chột dạ. Đồ cô vừa làm còn chưa bưng hết lên đâu, hơn nữa, đồ ăn trên bàn cũng không vơi đi bao nhiêu, có lẽ chỉ ăn một xíu mà thôi... Ăn mấy miếng mà mặt đã đen như vậy rồi cơ à?
"Cô là thiếu phu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670878/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.