"Hình như bởi vì hồi nhỏ quá nghịch ngợm nên tự làm mình bị què ạ."
Nghe xong, Hoắc Thành cười khẩy, môi mỏng phun ra hai chữ đầy lạnh lùng: "Đáng đời".
Bỗng nhiên Hoắc tam thiếu gia cảm thấy lòng mình vô cùng sảng khoái, có thể là do anh đang suиɠ sướиɠ khi thấy người khác đau khổ. Nhưng anh đâu biết, sau này, khi hồi tưởng lại chuyện hôm nay, anh đã hận không thể tự tát mình hai cái, rút lại hai chữ đã nói.
Đang ngồi trong phòng, đột nhiên Đường Hoan hắt xì một cái.
Thằng cháu nội nào đang nói xấu cô đấy?
Nằm trên ghế quý phi, Đường Hoan cầm một cái búa nhỏ bằng gỗ, tự gõ vào xương bánh chè của mình. Cô gõ liên tục, tiếng gõ buồn bực vang lên nhưng đau đớn lại không hề giảm bớt. Giờ thì Đường Hoan biết vì sao nguyên chủ lại hận Tịch Cẩm Nguyệt thấu xương thấu tủy rồi. Cứu người bị người cắn ngược, chân què bị người chỉ trỏ, tất cả đều không đáng nói, đau đớn quanh năm suốt tháng mới chính là nguyên nhân thật sự khiến cô ấy trở nên vặn vẹo.
"Tiểu thư, thực đơn cô cần đều đã được mang tới rồi ạ."
Nha hoàn thϊếp thân cầm đến một chồng thực đơn dày, sau đó bắt đầu phân loại.
Đường Hoan thu thập thực đơn cũng chẳng có ý định đặc biệt gì, cô chỉ muốn học nấu ăn mà thôi. Ở thế giới này, cô què một chân, đi đứng không dễ dàng, muốn học cái khác thì khá khó, chi bằng học thứ gì thực tế một chút, kể cả có không hoàn thành nhiệm vụ thì ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670877/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.