Chương trước
Chương sau
Rất rõ ràng, ý của Tịch Cẩm Hoan là: Muốn mượn thế Tịch gia thì phải ngoan ngoãn nghe lời cô.
Hoắc Thành chưa từng gặp một người phụ nữ nào xuống tay tàn nhẫn như cô. Tiểu thư khuê các nhà bình thường nếu gặp nha đầu không biết giữ mồm mép thì cùng lắm là mắng một trận, cô thì ghê rồi, đánh người ta sống dở chết dở, đã vậy còn thoải mái ngồi xem bên cạnh chứ!
Hay lắm! Hay cho một con ngựa khó thuần, tính tình hung dữ, ác liệt.
Tàn nhẫn độc ác cũng có chỗ tốt của tàn nhẫn độc ác, ít nhất thì bọn họ là cùng một loại người, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn! Sau này anh có định làm chuyện gì đó "không sạch sẽ" thì cũng chẳng cần phải che dấu cô.
Cầm tách trà trong tay, Hoắc Thành thường thức một lúc, sau đó đặt nặng tách trà xuống bàn.
*
* *
"Tam thiếu phu nhân, ngày nhỏ, chân cô bị hàn khí xâm nhập, hiện tại đang là mùa mưa, cần phải điều dưỡng cẩn thận, nếu không sẽ gặp phải tình trạng đau đớn như thế này."
Đường Hoan nằm trên ghế quý phi, để nha hoàn mát xa cho mình.
Cô đau đến mức hít sâu một hơi, thầm mắng con rùa Hoắc Thành kia hết lần này đến lần khác. Nếu không phải vì anh đập cô bị thương thì trước khi mùa mưa đến, cô đã kịp chuẩn bị điều dưỡng cẩn thận rồi.
Tuy biết rõ kết quả nhưng Đường Hoan vẫn mở miệng hỏi: "Chân của tôi có khả năng khôi phục không?"
"Tam thiếu phu nhân, tật ở chân cô là tật cũ lâu năm, không thể khôi phục bình thường được. Ngày thường cô tĩnh dưỡng cẩn thận, không đi lại nhiều thì có thể bớt đau đớn hơn."
Đường Hoan: "......"
Đang khuyên khéo cô ngồi xe lăn đấy hả?
Đùi đau như thể có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, Đường Hoan chỉ có thể thở dài một hơi.
Đời người quả thật quá gian khổ!
Cũng may giờ Tịch Cẩm Nguyệt đã tới miếu ăn chay niệm phật vì hay tin Hoắc Phong mang quân ra tiền tuyến, chứ nếu cái thứ ôn thần ấy còn ở đây, Đường Hoan không biết mình có mất kiểm soát mà cắn chết cô ả hay không.
Lại một thế giới làm ma ốm!
Chân què đi đường cứ bước thấp bước cao, đi một đoạn xa chút thôi là tối đến, xương bánh chè sẽ truyền tới những cơn đau thấu tim, thấu gan ngay, thế này thì có khác mẹ gì với việc ngồi xe lăn đâu?
Muốn gây chuyện cũng không có điều kiện để gây chuyện!
Đường Hoan tỏ vẻ: cô không vui!
Thống rác rưởi im lặng, thầm chửi.
[Cô là ma ốm mà đã có thể gây ra chuyện lớn như vậy rồi, nếu là người khỏe mạnh, không biết còn gây ra rắc rối lớn đến mức nào nữa, lúc đó, chủ nhân phạt ta chết cho mà xem!]
*
* *
"Mấy ngày nay, thiếu phu nhân làm những gì?"
Hoắc Thành vẫn luôn cho người để ý hướng đi của Đường Hoan, cô là một người phụ nữ tàn nhẫn đến mức khiến người ta phải kiêng kỵ, cho nên, biết người biết ta, trăm trận không thua, anh muốn xem xem cô định làm gì.
"Tật cũ ở chân thiếu phu nhân tái phát, mấy ngày nay, thiếu phu nhân vẫn luôn tĩnh dưỡng. Có vẻ như cô đang phái nha hoàn đi thu thập thực đơn ở khắp nơi, ngoài ra, cô không hề làm gì khác."
Tật ở chân?
Nếu hạ nhân không nhắc, có khi Hoắc Thành thật sự quên mất phu nhân của anh là người què.
Nếu cô không què, cô kiêu ngạo tự phụ như vậy, sao lại chịu gả cho anh cơ chứ.
"Biết nguyên nhân tại sao chân cô ấy lại què không?" - Hoắc Thành thuận miệng hỏi.
Gã sai vặt tâm phúc của anh nghĩ nghĩ một lúc, hình như hắn đã từng nghe người ngoài nói... 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.