Đường Hoan gắp đồ ăn, đặt vào chén Hoắc Thành: "Lần đầu tiên tôi nấu nướng, có thể sẽ không sánh bằng người ta, nhưng, tướng công à, tôi tin là anh sẽ nể mặt tôi, đúng không?"
Hoắc Thành nhìn Đường Hoan chằm chằm như thể muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt cô vậy....
Đường Hoan thầm vui sướng. Anh nhìn tôi như thế thì có tác dụng gì, anh có tức giận thì cũng vẫn phải nhịn tôi mà thôi!
"Tướng công, tôi biết là tôi rất đẹp nhưng nếu anh cứ nhìn tôi như vậy mãi thì đồ ăn nguội mất." - Đường Hoan cười tủm tỉm với Hoắc Thành, khuôn mặt cô lúc này chính là hình mẫu cho cái gọi là "tiếu diện hổ"[1]. (nụ cười có vẻ thân mật, dễ gần nhưng lại ẩn giấu "dao găm")
Hoắc Thành biết, cô đang thử anh, hoặc là nói, hai người họ đang thuần hóa lẫn nhau. Cả hai đều không phải người sẽ chủ động chịu thua, không ai muốn làm người dưới cơ. Nhà mẹ đẻ của cô có ưu thế, cô lợi dụng điều đó để ép anh, muốn anh phải cúi đầu với cô!
"Muốn ngồi lên vị trí thiếu soái thì phải chịu được những việc người khác không chịu được, tướng công, anh nói xem có đúng không?" - Đường Hoan hơi cúi lưng, thấp giọng, nói nhỏ bên tai Hoắc Thành. Người cô mang theo một mùi hương dìu dịu, nhàn nhạt, mùi hương đó thoảng thoảng bay vào khoang mũi Hoắc Thành khiến anh hơi mất tập trung.
"Nếu ngay cả đồ tôi làm mà anh cũng không dám ăn thì sao tôi có thể tin tướng công của tôi là người có bản lĩnh cơ chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670879/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.