Chương trước
Chương sau
Mua được bản game bug của Phượng Hoàng, Vương gia như thể nhặt được vàng. Tuy rằng bản game này chưa thật sự hoàn mỹ nhưng ở trên thị trường, vẫn chẳng có game nào địch nổi vì căn bản không có game nào cùng một thể loại với game Phượng Hoàng tạo ra.
Bug à, từ từ sửa là được!
Chỉ cần có đủ thời gian để kiếm được một đám game thủ trung thành với game là có thể chầm chậm sửa bug rồi.
Nếu không có phiên bản game hoàn chỉnh thì khả năng cao là Vương gia sẽ thật sự chiếm vị trí độc tôn.
Vào ngày họp báo giới thiệu game, Vương gia đặc biệt mời Phượng Hoàng tới, còn chuẩn bị cho cô nàng chỗ ngồi dành cho khách quý. Người có thể tạo ra một game như vậy thì chắc chắn cực kỳ có thiên phú về máy tính, hiếm người địch nổi, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn, phải “cung phụng” cẩn thận, Vương gia nghĩ.
Vương gia quá kiêu ngạo. Vì muốn tuyên bố trò chơi bọn họ sắp đẩy ra sẽ làm điên đảo thị trường game, bọn họ đã mời tới rất nhiều nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
Mang theo a phiêu Đường Hoan, Phượng Hoàng ngồi ở tầng hai hội trường, lẳng lặng nhìn xuống.
Thật hoa lệ[1], thật náo nhiệt.
Chậc chậc, được đấy!
Nếu biết “mở rộng phạm vi” sẽ vui như vậy thì cô đã sớm mở rộng phạm vi gây chuyện rồi!
[1]tác giả dùng thành ngữ “衣香鬓影” (y hương tấn ảnh). Thành ngữ này dùng để chỉ là dáng vẻ điệu đà, lộng lẫy, đẹp đẽ, quần áo lụa là (thường là) của người phụ nữ. Ở trường hợp này, có thể tác giả dùng “y hương tấn ảnh” để hình dung khách quý tới, thể hiện sự “hoa lệ” của hội trường họp báo, nên Diệp mô dịch vậy.
“Nhiệm vụ trước thế nào?” – Để tầm mắt tùy ý nhìn khắp hội trường, Phượng Hoàng bâng quơ hỏi Đường Hoan.
Nghe thấy cô nàng hỏi vậy, a phiêu Đường Hoan mờ mịt đáp: “Không biết nữa, hình như tôi quên mất rồi.”
Phượng Hoàng liếm nhẹ môi.
Con bé này vốn đã chẳng thông minh, còn thích chịu đựng một mình, giấu mọi thứ trong lòng, một số chuyện, nếu có thể quên thì càng có lợi cho con bé hơn. Quên đi cũng tốt!
“Cô yên tâm, chờ tóm được kẻ đứng sau hai cái hệ thống này, cô sẽ không phải bay phất phơ như vậy nữa.” – Thuận miệng, Phượng Hoàng trấn an Đường Hoan.
A phiêu Đường Hoan gật đầu đầy kiên định.
Không có gì là tiểu công trúa xé X không làm được, chỉ cần cô nàng nói thì chắc chắn cô nàng có thể làm được!
“Cô biết lập trình game, am hiểu máy tính, đánh đấm giỏi, vậy, cô còn biết gì nữa không?” – Sau một hồi bay qua bay lại, a phiêu Đường Hoan ngồi xuống ôm tay Phượng Hoàng, sùng bái hỏi. Đôi mắt cô lấp đầy sao sáng. Cùng là con người, hơn nữa còn dùng chung một thể xác, vì sao tiểu công trúa xé X Phượng Hoàng lại giỏi đến thế?
“Vẽ bùa, bắt quỷ, hàng yêu, trừ ma, gϊếŧ người, ta đều làm được.” – Phượng Hoàng thuận miệng đáp.
Cô nàng biết quá nhiều thứ, đâu thể liệt kê hết ra được.
Đếm đếm ngón tay, phát hiện những thứ Phượng Hoàng kể, mình đều không làm được, Đường Hoan mím môi đầy tủi thân: “Mấy việc đó, tôi đều không biết…”
Phượng Hoàng nhìn cô như nhìn thiểu năng: “Cô biết mấy thứ ấy để làm gì?”
“Cái gì cũng không biết thì dễ bị bắt nạt lắm!”
“Có ta ở đây, cô cảm thấy còn ai dám bắt nạt cô?” – Cực kỳ khí phách, Phượng Hoàng lạnh giọng nói.
Suy nghĩ cẩn thận lại, a phiêu Đường Hoan cảm thấy Phượng Hoàng nói rất có lý.
Khi một người, một linh hồn ngồi trên tầng nói chuyện với nhau, Phượng Hoàng đã thoáng liếc thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Nếu cô nàng nhớ không nhầm thì y là kẻ cô nàng đã gặp ở trường lần đó…
Người chấp pháp của thời không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.