Chương trước
Chương sau
Xem chó cắn chó là sao?
Nhất thời, A phiêu Đường Hoan chưa hiểu được hàm ý trong câu nói của Phượng Hoàng.
Hai ngày sau, Phượng Hoàng hẹn gặp hai đám người khác nhau, Đường Hoan bay qua bay lại bên cạnh, loáng thoáng nghe được cô nàng và đối phương nói chuyện, mới hiểu tiểu công trúa xé X định làm gì…
“Oa, cô lập trình những hai phiên bản game!”
Một phiên bản có trình độ khá thấp, bug nhiều, phiên bản còn lại lại cực kỳ hoàn mỹ, trải nghiệm cực mượt.
“Đã vậy cô còn bán cho Vương gia bản có bug rồi bán cho nhà khác bản hoàn chỉnh, đề nghị bên cầm bản hoàn chỉnh đẩy game ra thị trường sau một tháng nữa chứ, để làm gì thế?” – A phiêu Đường Hoan như thể có cả vạn câu hỏi vì sao, cô không ngừng đưa ra những thắc mắc.
Người có năng lực quả không thể coi thường. Số tiền kiếm được sau khi bán thứ Phượng Hoàng tiện tay làm ra, đời này, Đường Hoan chưa từng nghĩ đến! Tuy Đường Hoan ngốc nhưng cô cũng đoán được Phượng Hoàng đang muốn làm gì. Mua phải phiên bản game nhiều bug của cô nàng, chắc chắn Vương gia sẽ phải gánh vác hậu quả nghiêm trọng. Có lẽ lúc đầu mọi hậu quả không quá rõ ràng, nhưng chờ một tháng sau, khi phiên bản game hoàn chỉnh được đẩy ra thị trường, Vương gia sẽ phải chịu tổn thất nặng nề. Suy cho cùng thì nào có ai bỏ qua bản hoàn chỉnh để chơi bản bug cơ chứ!
Tiểu công trúa xé X có thù oán gì với Vương gia ư?
Đường Hoan tò mò hỏi.
Phượng Hoàng trả lời nhẹ bẫng: “Ta thì có thù gì với cái giống thiểu năng trí tuệ ấy, chẳng qua cái giống bại não họ Vương kia khá quen thân với viện trưởng cô nhi viện của cô thôi”
Nếu Phượng Hoàng không nói, có khi Đường Hoan cũng quên, quả thật viện trưởng đã thường xuyên đưa một số “diệu nhân”[1] tới cô nhi viện. Bọn chúng lựa chọn, sàng lọc cô nhi như chọn con mồi, sau đó đưa cô nhi đi, một thời gian sau lại đưa về. Không ai biết, khoảng thời gian bị đưa đi, những bé gái mồ côi nhỏ nhoi ấy đã trải qua những gì.
Ngày đó, lẽ ra Đường Hoan cũng bị mang đi, nhưng khi bị bế lên xe, cô đã “chó ngoạm”, cắn người ta một cái…
Những người đó cảm thấy cô là một đứa nhỏ khó thuần nên đã tiện tay ném cô xuống, lần nào chúng tới cũng mang đi khá nhiều bé gái nên với chúng, thiếu một bé cũng chẳng sao!
Ngày nhỏ, Đường Hoan không biết bị mang đi đồng nghĩa với việc gì, nhưng hiện tại, cô đã lờ mờ đoán được…
[1]妙人: 妙(diệu) là kỳ diệu, tài tình, đẹp,… 人(nhân) là người → ý chỉ người tài, người giỏi,… nhưng ở đây lại mang ý châm biếm nên Diệp mỗ để nguyên, cảm giác nghĩa rộng hơn, cũng mang sắc thái châm biếm hơn.
“Cho nên cô dạy dỗ bọn chúng vì tôi hả?” – Nước mắt lưng tròng, A phiêu Đường Hoan cực kỳ cảm động.
Tiểu công chúa xé X Phượng Hoàng vô cùng ghét bỏ dáng vẻ thiểu năng trí tuệ, gần như là khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem này của Đường Hoan. Chẳng chút nể nang, cô nàng đả kích: “Không hề, là do ta muốn gây chuyện mà thôi.” Là do cô nàng muốn vờn người mà thôi, cô nàng thích chứng kiến kẻ khác xây cơ ngơi, rồi lại chứng kiến cơ ngơi của kẻ đó sụp đổ. Sau khi bò lên đỉnh cao, loài người ngu xuẩn luôn tự cho rằng mình cực kỳ lợi hại. Tiểu công trúa xé X vô cùng thích nhìn dáng vẻ tuyệt vọng, khủng hoảng của những kẻ đang đứng trên cao đột ngột bị ngã xuống.
Cái gì, đằng ấy cho rằng như vậy là bất công? Dựa vào đâu mà chỉ vì bản thân muốn gây chuyện lại đi phá hủy bình yên của người khác?
Phượng Hoàng cười khẩy.
Dựa vào thực lực, có được không?
Ta có thực lực kéo ngươi từ nơi cao xuống, ngươi còn dám “beep beep” cái gì?
Với kẻ mạnh, công bằng là thứ không tồn tại.
Mặc dù Phượng Hoàng không chút nể nang mà phủ nhận, a phiêu Đường Hoan vẫn cực kỳ vui vẻ.
Tiểu công trúa ngạo kiều mạnh miệng, mềm lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.