Chương trước
Chương sau
Khi Đường Hoan trở về thế giới hiện thực là nửa đêm, lúc này, Phượng Hoàng đang nằm ngủ trên giường.
Vì thế… Đường Hoan đảo mắt, đứng ở mép giường, cố gắng lè lưỡi thật dài, định nhát ma Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng là một người cực kỳ cảnh giác, khi Đường Hoan vừa xuất hiện, cô nàng đã cảm nhận được sự hiện diện của Đường Hoan.
Sau khi biết con bé thiểu năng trí tuệ này đang làm gì, Phượng Hoàng thật sự không nhịn được, muốn trợn ngược mắt. Con bé thiểu năng trí tuệ này càng ngày càng thiểu năng là sao? Cô cho rằng làm vậy có thể khiến ai sợ?
Công chúa xé X Phượng Hoàng chầm chậm mở mắt ra, nhìn về phía sau Đường Hoan…
Ơ, sao lại bình tĩnh thế? Đường Hoan cảm thấy khó hiểu, mọi việc không hề giống với tưởng tượng của cô.
Khi Đường Hoan còn đang thắc mắc, Phượng Hoàng chậm rãi lên tiếng: “Sau lưng cô có quỷ, đừng nhìn.”
A phiêu Đường Hoan lập tức sởn tóc gáy, sợ tới mức kêu ngao ngao, nhảy bổ lên giường.
“A, có quỷ! Phượng Hoàng, tôi sợ!”
Phượng Hoàng: “……” Không kiềm chế được, muốn nâng tay đỡ trán. Rốt cuộc thì con bé thiểu năng trí tuệ này ở đâu ra vậy, chỉ số thông minh thì nhỏ bằng một hạt đỗ, ấy vậy mà lại dùng chung thân xác với cô nàng chứ, quả thật là một mối nhục to lớn!
Đường Hoan mặc kệ, cô cứ thế nhắm mắt kêu la, nói kiểu gì cũng không chịu mở mắt.
Cuối cùng thì công chúa xé X Phượng Hoàng cũng hiểu được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông!
“Lừa cô thôi, không có quỷ!” – Phượng Hoàng mất kiên nhẫn, nói.
Đường Hoan không tin: “Chắc chắn là cô muốn lừa tôi mở mắt ra nhìn!”
Phượng Hoàng nghẹn họng: “…..”
Con bé… thiểu năng trí tuệ này!
“Ngậm miệng lại, nếu không ta để quỷ ăn cô đấy!” – Công chúa xé X Phượng Hoàng nhanh chóng nắm lấy điểm yếu của Đường Hoan để uy hϊếp. Sau khi bị cô nàng uy hϊếp, Đường Hoan lập tức ngậm miệng.
Tối đêm bị đánh thức, Phượng Hoàng đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô nàng xuống giường, bắt đầu mân mê thứ mà gần đây cô nàng luôn mân mê.
Cô nàng dùng một số tiền khá lớn để mua cả dàn máy tính về. Máy tính vừa được bật lên, màn hình lập tức hiện ra giao diện game, nhân vật trong game sinh động như thật, hơn nữa, đồ họa vô cùng bắt mắt.
Tiểu công trúa xé X là người sẽ chơi game ư? Đâu giống đâu!
Đường Hoan nghiêng đầu, thắc mắc không hiểu Phượng Hoàng đang làm gì: “Cô đang chơi game à?”
Không hề ngẩng đầu, ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím, Phượng Hoàng đáp: “Ta đang lập trình game.”
Thứ quan trọng nhất khi muốn gây chuyện là gì? Là thực lực!
Sau một thời gian đắn đo, Phượng Hoàng cảm thấy gây chuyện ở một trường đại học nho nhỏ chẳng hề có tính khiêu chiến. Với cô nàng, nếu không thể khuấy đục hồ nước lớn thì cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên, khi nghiên cứu hệ thống thu thập năng lượng chính trực, cô nàng đã tiện tay tạo ra một trò chơi vượt xa trình độ hiện tại.
Đối với những người từng giây từng phút đều muốn gây chuyện thì rất nhiều việc họ làm toàn là do nhất thời nổi hứng, một ý tưởng lóe lên là bắt tay vào làm, sau đó phá vỡ “mặt hồ yên ả” của xã hội. Trùng hợp thay, Phượng Hoàng chính là kiểu người thích vờn kẻ khác trong lòng bàn tay.
“Cô lập trình game làm gì?” – Suy đi nghĩ lại, Đường Hoan vẫn không thể đoán được vì sao Phượng Hoàng lại lập trình game.
Tiểu công trúa Phượng Hoàng không trả lời thẳng vào vấn đề, mà hỏi ngược lại: “Muốn xem chó cắn chó không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.