Chương trước
Chương sau
u phục phẳng phiu, Tả Ngự Sâm xuất hiện trước mắt mọi người. Từ phía sau cánh gà, gia chủ Vương gia vội vàng qua đón, khom lưng cúi đầu chào hỏi y.
Địa vị của Tả gia trên thương trường, ai ai cũng biết, cho nên người nào người nấy đều nể Tả Ngự Sâm vài phần. Với những lão cáo già kia, Tả Ngự Sâm chỉ là bề dưới trẻ tuổi, nhưng, thủ đoạn và độ “công chính nghiêm minh” của y lại làm họ không thể khinh thường.
Đi sau Tả Ngự Sâm là Tô Hàng, cậu luôn miệng gọi anh họ, anh họ, cứ như trùng theo đuôi vậy.
Phượng Hoàng nhướng mày.
Người chấp pháp của thời không, chậc chậc…
Trước kia, cô nàng có nghe về người chấp pháp của thời không. Trong toàn bộ thời không, họ được coi như biểu tượng của sự quyền thế bởi vì họ là những người bảo vệ, gìn giữ các vị diện, có quyền mạt sát kẻ không nên tồn tại! Những người chấp pháp của thời không được phân bố ở các thế giới khác nhau, có thân phận bất đồng, chỉ khi cần thi hành pháp luật, họ mới vượt không gian, thời gian, tới thế giới khác. Không ngờ thế giới này lại có một kẻ chấp pháp…
Ác ma trong lòng tiểu công trúa xé X bắt đầu ngo ngoe, ngọ nguậy.
Người đời ai cũng nói người chấp pháp của thời không rất “khủng bố”, ấy thế mà phản ứng đầu tiên của Phượng Hoàng khi gặp họ lại là: Không biết gây chuyện trên đầu người chấp pháp của thời không… sẽ có hậu quả gì nhỉ?
Tiểu công trúa xé X nhìn chằm chằm Tả Ngự Sâm bằng đôi mắt sáng quắc, tràn ngập khiêu khích, không hề có lấy một chút ý tốt nào.
Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đầy ác ý chiếu thẳng vào mình, Tả Ngự Sâm lập tức nhìn qua.
Không có gì?
Tả Ngự Sâm nhíu chặt mày.
Không đúng, vừa rồi y cảm nhận rất rõ dàng… Nhưng, vì đang ở “sân” nhà người khác nên Tả Ngự Sâm không hành động thiếu suy nghĩ, y chỉ có thể đè nén sự nghi hoặc trong lòng xuống.
Phượng Hoàng đứng dậy, Đường Hoan tò mò hỏi: “Cô định đi đâu thế?”
Phượng Hoàng: “Đưa cô đi dắt chó tản bộ.”
Đường Hoan thộn mặt, dắt chó tản bộ?
Trường hợp này mà dắt chó đi dạo thì có phù hợp lắm đâu, ha?
Nhưng, tiểu công trúa xé X đã nói thì a phiêu Đường Hoan cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo mà thôi.

Tả Ngự Sâm cứ mất tập trung mãi, thỉnh thoảng, y lại liếc nhìn về phía tầng hai của hội trường. Khi có người chủ động tới bắt chuyện với y, đột nhiên, y nhìn thấy một bóng hình màu đỏ đi về phía cửa sau, mà bên cạnh người đó… là một linh hồn bay lơ lửng!
Là người chấp pháp của thời không, chỉ liếc mắt một cái, Tả Ngự Sâm đã nhìn ra điểm bất thường. Đúng ra thì linh hồn màu trắng mới là chủ nhân thật sự của thân xác!
Nói lời xin lỗi với người tới kính rượu, Tả Ngự Sâm nhanh chóng đuổi theo thân hình màu đỏ kia...
Đáng tiếc, y vẫn chậm một bước. Nhìn thì có vẻ như thân hình màu đỏ kia đi rất thong thả, nhưng thật ra cô nàng lại không để y đuổi kịp.
Ở một khúc cua, Tả Ngự Sâm ấy thế mà lại mất dấu mục tiêu, thân hình màu đỏ đó đã hoàn toàn biến mất!
Không trung vang lên tiếng cười nhạo: “A, xem ra người chấp pháp của thời không cũng chỉ đến thế mà thôi. Tối nay dắt chó đi dạo cũng khá thú vị. Sau này sẽ còn gặp lại!” - giọng điệu cô nàng cực kỳ khiêu khích.
Thầm cắn chặt răng, Tả Ngự Sâm lạnh mặt hỏi: “Rốt cuộc thì cô là ai?” Còn biết tới sự tồn tại của người chấp pháp nữa chứ!
Tả Ngự Sâm không được ai trả lời vì ngay sau khi chơi xong, tiểu công trúa xé X đã mang Đường Hoan rời đi rồi.
Nhìn dáng vẻ Phượng Hoàng thì xem ra cô nàng vẫn chưa được chơi sảng khoái.
Vờn một đám thiểu năng trí tuệ trong tay chẳng có tính khiêu chiến gì, nhưng khi trêu đùa người chấp pháp của thời không… cảm giác cũng không quá tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.