Edit: Snowdrop_88
Đường Hoan chỉ có thể vươn tay ra, lẳng lặng mà ôm lấy Lăng Trầm.
"Lăng Trầm... Kỳ thật anh rất rõ ràng, quân đội cùng Lăng gia kiên nhẫn đều có hạn, nếu chậm chạp không có thành quả nghiên cứu, bọn họ... Không biết sẽ áp dụng biện pháp gì..."
Ánh mắt Lăng Trầm tối sầm lại.
Anh đích xác biết!
Bất quá nếu bọn họ dám áp dụng biện pháp gì, anh liền đem tất cả bọn họ đều độc chết!
"Hơn nữa... Kỳ thật em thực chán ghét làm một con tang thi..." Trong tiếng nói thô tạp của Đường Hoan mang theo một loại tang thương không rõ, phảng phất như đã hoàn toàn mệt mỏi "Lăng Trầm... Tang thi quá xấu, ăn đường cũng nếm không được vị ngọt, em không muốn làm tang thi."
"Vì anh, cũng không nghĩ làm sao?"
Cô không có lương tâm.
Rõ ràng anh đã đối với cô thật tốt, nhưng cô vẫn không thể lưu lại bồi anh!
"Lăng Trầm, em thật sự... đã tận lực..."
Đường Hoan thật đáng tiếc, cũng thật xin lỗi.
Cô thật sự đã tận lực.
Từ khi bắt đầu đến thế giới huyết tinh văng khắp nơi này cho đến nay, cô cũng đã tận lực thích ứng, tận lực khắc phục lòng sợ hãi, tận lực làm bộ không ngại chính mình chỉ là tang thi.
Nhưng cô... thật sự căng không nổi nữa.
Lăng Trầm tính trẻ con mà đem miệng cô che lại, sau đó nhắm mắt.
Anh không nghe.
Che miệng cô lại, giống như cái gì cũng đều không phát sinh.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại, trên khuôn mặt thanh tuấn lại có nước mắt lướt qua.
...
Lăng Trầm đem mình nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670857/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.