Chương trước
Chương sau
Sau khi hệ thống cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu này của Đường Hoan.
Ký chủ rác rưởi đã thảm thành bộ dáng như quỷ hiện tại, ở trong phạm vi năng lực của nó, có thể khẽ meo meo giúp một phen, liền giúp một phen đi!
Chờ đến tảng sáng, thời điểm mặt trời bắt đầu ló ra.
Lăng Trầm rốt cuộc đình chỉ bận rộn.
Bước chân mệt mỏi vạn phần hướng tới Đường Hoan.
Hẳn là tới lúc anh cần phải nghỉ ngơi.
Nếu không phải vì bảo trì thể lực tất yếu, anh thậm chí liền thời gian một hai tiếng để ngủ này cũng hy vọng có thể bỏ qua.
Lăng Trầm cũng nằm ở trên bàn thí nghiệm, cùng Đường Hoan nằm bên nhau.
Thình lình, Đường Hoan cầm tay anh.
Thập phần gian nan mà đem thân thể áp tới.
Nhiệt độ ở mạt thế đặc biệt cao, đã không có bốn mùa phân biệt.
Miệng vết thương do Licker xuyên thủng trên thân thể Đường Hoan ở dưới nhiệt độ cực cao này đã bắt đầu hư thối. Tuy rằng Lăng Trầm liều mạng dùng thuốc muốn trì hoãn tốc độ hư thối của thể xác, nhưng chung quy cũng không làm được gì. Cho nên mơ hồ có thể ngửi được từ trên người Đường Hoan phát ra mùi lạ.
"Ca... Ca ca..."
Giọng nói của Đường Hoan tựa như phong tương rách nát, thật vất vả mở miệng, thanh âm phá lệ khàn khàn thô tạp, khó nghe đến cực điểm.
Cả người Lăng Trầm run lên.
Hắn vừa mới nghe thấy...
Cô nói chuyện?!
Nguyên bản Lăng Trầm tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng thực mau, anh liền phát hiện không phải là ảo giác!
Mà Đường Hoan thật sự...
Mở miệng kêu anh "ca ca"!
"Hoan Hoan!" Trong lòng Lăng Trầm đột nhiên hiện lên một tia mừng như điên.
Cô có thể nói!
Đây có phải ý nghĩa sau khi anh rót vào thân thể cô nhiều loại thuốc như vậy đã có một chút tác dụng?
Có phải hay không?
"Từ bỏ đi... Ca ca..." Đường Hoan rất đau, đau đến âm thanh vẫn luôn phát run.
Trong lòng mừng như điên nháy mắt mất đi, thần sắc trên mặt Lăng Trầm bắt đầu trở nên vô cùng cứng đờ.
"Em thật sự... Quá đau." Đường Hoan thấp thấp mà nói.
Lăng Trầm có loại cảm giác luống cuống chân tay "Nhưng anh thật sự có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc cứu em, thật sự có thể..."
Anh nói năng lộn xộn mà lặp lại, chưa bao giờ từng hoảng loạn như thế.
"Nhưng em cũng là thật sự... Đợi không được..."
Mặc dù Lăng Trầm có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc thì tính sao đâu?
Đến lúc đó cô đến tột cùng là người, hay là tang thi, lại hoặc là Licker?
Loại thân thể bị hao tổn nghiêm trọng hiện tại này của cô, sau khi sống sót cũng tương đương với lần thứ hai lâm vào một vòng tuần hoàn chờ chết.
Không ai có thể cảm nhận được loại cảm giác đau đến tuyệt vọng hiện tại của cô!
"Em biết ca ca... rất lợi hại, đã có biện pháp chữa khỏi virus tang thi, đúng hay không?" Đường Hoan run rẩy co rút, nỗ lực làm mình nói chuyện không đứt quãng như vậy.
"Không đúng, không có!"
Lăng Trầm nhanh chóng phủ nhận.
Phảng phất như sợ tốc độ phủ nhận chậm một giây, liền sẽ lập tức mất đi Đường Hoan.
Quả thực là tính cách giống như hài tử.
"Em biết... Có."
"Ca ca... bỏ đi. Giao ra đi thôi, giao cho Lăng gia hoặc là người quân đội, không cần lại kéo dài..."
"Không được!" Lăng Trầm chém đinh chặt sắt mà lắc đầu.
Không được, tuyệt đối không được!
Loại thuốc chữa khỏi này có tính bốc hơi cực lớn, một khi bắt đầu sử dụng sẽ trực tiếp phát tán trong không khí, sau đó theo gió không ngừng truyền đến các ngóc ngách trên toàn thế giới.
Thuốc chữa khỏi không thể chữa trị cho Hoan Hoan, cho nên không thể sử dụng.
Không thể!
Thái độ Lăng Trầm thực kiên quyết, thực bướng bỉnh, thực không thể nói lý.
Phảng phất như cùng anh giảng đạo lý là hoàn toàn không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.