Đường Hoan có thể cảm nhận được hai loại virus đang ở trong cơ thể mình giao phong, càng ngày càng kịch liệt.
Đến cuối cùng, virus chữa trị chung quy vẫn chiếm cứ thượng phong.
Đường Hoan rõ ràng cảm nhận được, chính mình tựa hồ từng chút, từng chút một chút biến thành người.
Ở vị trí trái tim của cô, có một lỗ trống lớn.
Hoàn toàn bị xuyên thủng.
Đau đến lợi hại!
Lăng Trầm ôm cô, ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn phương hướng lỗ thông gió.
Anh thông minh như vậy, kỳ thật hẳn đã sớm biết, khi thuốc chữa trị được giao ra, tiểu sủng vật của anh sẽ chết.
"Lăng Trầm... Thực xin lỗi." Đường Hoan gian nan mở miệng nói.
Lăng Trầm chỉ lẳng lặng ôm cô, có nước mắt theo gương mặt cô trượt xuống dưới, nhỏ giọt ở trên người Đường Hoan.
"Ca ca không muốn nghe lời xin lỗi..." Thật lâu sau, rốt cuộc nghe được Lăng Trầm khàn khàn giọng, mang theo vài phần ủy khuất mở miệng "Về sau anh không bao giờ muốn dưỡng em, loại sủng vật không có lương tâm này nữa, rõ ràng anh đối với em tốt như vậy, nhưng em vẫn không chịu lưu lại bồi anh..."
Thời điểm nói lời này, giống như là hài tử đang giận lẩy.
Khóe môi Đường Hoan hơi hơi động.
Không phải cô không chịu lưu lại, mà tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, đã không còn cách nào lưu lại.
Đường Hoan chung quy vẫn rời khỏi thế giới này.
Thời điểm tay vô lực rũ xuống, Lăng Trầm cả người cứng đờ một lúc, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục ôm cô.
Chỉ là thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-phu-phan-dien-co-co-doc/670858/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.