Chương trước
Chương sau
Hiên Viên Võ đột ngột mở mắt, một thanh chủy thủ đặt trên cổ anh.
Đường Hoan lạnh nhạt nhìn anh như thể cô chẳng thèm quan tâm xem thanh chủy thủ đó có gây thương tích cho anh hay không.
Hiên Viên Võ bình tĩnh, khuôn mặt chẳng hề xuất hiện một chút ngạc nhiên nào: “Hoan Nhi, nếu nàng muốn giết ta thì hiện tại giết ta đi, ta sẽ không oán hận nàng.”
Chẳng thèm để ý, Đường Hoan đưa chủy thủ về phía trước một chút.
Ừ, quả nhiên là tác phẩm của một danh gia, sắc thật! Chỉ nhích chủy thủ thêm xíu thôi mà cổ Hiên Viên Võ đã xuất hiện một đường máu rồi.
Hệ thống kêu gào ầm lên: [ A a a, cô dám xuống tay với ba ba kim chủ của chúng ta!]
Nhưng, lúc này nó chẳng thể làm gì Đường Hoan vì nó không hề cảm nhận được Đường Hoan muốn giết Hiên Viên Võ, chỉ khi nào kiểm tra đo lường thấy cô có ác ý, muốn hại boss phản diện, nó mới có thể kích hoạt trừng phạt.
Nói cách khác, Đường Hoan dùng chủy thủ gây thương tích cho Hiên Viên Võ nhưng lại không hề muốn hại anh!
Hệ thống rơi vào trạng thái tự suy ngẫm, sao có thể như vậy được nhỉ?
Đường Hoan cười khẽ một tiếng, quay đầu đi.
Nụ cười của cô mang theo ba phần quyến rũ, ba phần lạnh nhạt, ba phần cao ngạo và một phần….
Vô tình.
Cô chầm chậm cất chủy thủ đi, đặt xuống dưới gối: “Ta giết chàng làm gì, chẳng qua ta muốn thử xem chủy thủ có sắc hay không thôi.”
Hiên Viên Võ cảm thấy mình như kẻ bị bệnh. Không hiểu vì sao thấy tiểu Quận chúa nhàn nhạt cất chủy thủ đi, lòng anh lại dâng lên cảm giác trống trải. Anh nguyện để cô đâm anh một dao, như vậy, oán hận của cô mới có thể giảm bớt một chút, anh cũng đoán được lòng cô đang nghĩ gì.
Cứ thế, hai người đồng sàng nhưng dị mộng[1], thậm chí cô còn chẳng thèm phản ứng khi thấy anh nửa đêm bò lên giường mình.
[1]Đồng sàng dị mộng: (Nghĩa đen) Cùng nằm một giường mà không cùng mộng. (Nghĩa bóng) Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Hiên Viên Võ cho rằng cô muốn dùng chủy thủ để giết anh nhưng mãi mà cô vẫn chưa ra tay, cho đến tận khi……
Hoàng Đế đau ốm liệt giường, bệnh tình chuyển biến xấu, triệu Trưởng Công chúa vào cung yết kiến.
Đường Hoan ngồi xe ngựa, Hiên Viên Võ biết cô bị say xe, vì thế, anh đã ngồi bên trong cùng cô.
Trên đường vào cung, xe ngựa vấp phải đá nên xóc nảy, Đường Hoan theo quán tính ngã người về phía trước, Hiên Viên Võ vội vàng ôm cô vào ngực và vô tình chạm phải một thứ gì đó cực kỳ cứng rắn. Dựa vào sự quen thuộc đối với các loại binh khí, chỉ cần vừa đụng tới là Hiên Viên Võ có thể cảm nhận được trong ngực Đường Hoan giấu binh khí!
Anh vươn tay, lấy ra từ ngực cô một thanh chủy thủ, đúng là thanh chủy thủ đã khiến cổ anh bị thương vào đêm đó!
“Nàng dám mang chủy thủ vào cung!” - Hiên Viên Võ tức giận.
Trái ngược với anh, Đường Hoan cực kỳ bình tĩnh: “Vậy thì sao?”
“Nàng có biết nếu bị phát hiện mang binh khí vào cung sẽ phải chịu tội gì không?” - Hiên Viên Võ càng thêm tức giận.
Anh càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi.
Nếu, nếu vừa nãy anh không phát hiện thì cô định làm gì?
“Mưu phản mà thôi.” - Đường Hoan cười nhạo.
Hiên Viên Võ phản ứng lại, anh coi như đã biết cô mang thanh chủy thủ này vào cung để giết ai rồi.
“Người đâu, bệnh của Trưởng Công chúa đột ngột tái phát, hồi phủ, nhanh lên!”
Sau khi về phủ, anh tức giận gầm nhẹ với Đường Hoan: “Nếu hôm nay ta không phát hiện, có phải nàng sẽ ám sát Hoàng Đế không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.