Chương trước
Chương sau
“Nếu hôm nay ta không phát hiện, có phải nàng sẽ ám sát Hoàng Đế không?”
Khuôn mặt không hề biến sắc, Đường Hoan đáp: “Nếu phải thì sao?”
“Nàng có biết làm vậy sẽ phải chết không? Nàng không giết nổi ông ta, chỉ cần nàng vừa lấy vũ khí ra, thái giám, ám vệ bên cạnh ông ta sẽ lập tức giết chết nàng!”
Nghĩ tới đây, Hiên Viên Võ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Chết thì đã sao, chàng cảm thấy ta để tâm chuyện này ư?” - Đường Hoan vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt - “Dù sao thì bây giờ ta cũng chẳng còn mong gì cả, chỉ muốn kéo kẻ thù giết cha từ trên ngai vàng xuống mà thôi.”
Không biết vì sao trái tim của Hiên Viên Võ bỗng nhiên run rẩy, anh chầm chậm hỏi với giọng khàn khàn: “Có phải nàng…. cũng hận ta?”
Không trả lời, Đường Hoan chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó, cô quay đầu đi.
Hận ư?
Thật ra cô không hề hận Hiên Viên Võ.
Một người có được ký ức đời trước, nhớ rõ cảnh ba ngàn tộc nhân của mình bị diệt, lưng còn đeo danh loạn thần tặc tử đã là chuyện cực kỳ thống khổ. Sau khi mất đi Thụy Vương và Thụy Vương phi, cô vẫn luôn tự nhủ rằng đây chỉ là một thế giới nhiệm vụ, cố gắng dằn xuống ý định muốn hủy diệt thế giới này, nhưng, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, nói gì đến một người phải trơ mắt nhìn toàn bộ gia tộc bị giết.
Thật ra hận một người là việc cực kỳ quá sức, Đường Hoan không có thói quen oán hận người khác.
Trong mắt Hiên Viên Võ, Đường Hoan im lặng như vậy là cam chịu. Quả nhiên, cô hận anh. Mà anh cũng không biết nên giải thích những rối rắm trong lòng mình với cô thế nào.
Anh giống hệt một kẻ bị bệnh nguy kịch. Rõ ràng muốn làm một người bình thường nhưng ký ức đời trước cứ quanh quẩn trong đầu anh, dai dẳng, không chịu tan biến.
Anh rất muốn quên tất cả!
Chỉ là mỗi lần anh định quên thì đều sẽ phát hiện vô số manh mối, cứ như muốn nhắc nhở anh đừng dẫm vào vết xe đổ của đời trước vậy.
Sau khi hiểu nhầm ý Đường Hoan, Hiên Viên Võ gần như là chạy trối chết.
[ Ký chủ rác rưởi, cô thật sư định ám sát Hoàng Đế à? ]
Trong không gian, hệ thống yên lặng ôm dưa hấu và gặm. Nó vốn là một hệ thống cực kỳ chuyên nghiệp và vô tình, nhưng, ký chủ nhà nó quá khủng bố, vì cô làm nó sợ hãi nên nó cần ăn miếng dưa để bình tĩnh lại.
Đường Hoan nhún vai: “Không nha!”
Hệ thống tưởng rằng cô sẽ đưa ra đáp án khẳng định, ai ngờ câu trả lời của cô lại là phủ định, nó lập lức đần mặt.
[ Vậy tại sao cô làm thế? ] - Hệ thống rác rưởi tỏ vẻ mình không hiểu.
Đường Hoan nở một nụ cười đầy hàm ý, sau đó, cô hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Binh giả, quỷ đạo giã, vờ như muốn làm nhưng lại không thật sự muốn làm….”
Đường Hoan đã từng nói cô biết mình không phải người tốt số cho nên nếu có thể học một vài thứ, cô sẽ lẳng lặng học.
Đa phần là không dùng đến nhưng thỉnh thoảng cũng có thứ có thể mang ra dùng.
Hệ thống: [……]
Nó không hiểu.
Thao tác làm màu này, nó cho max điểm.
Tuy rằng nó không hiểu nhưng trực giác nói cho nó biết chắc chắn ký chủ đang yên lặng để chuẩn bị chơi lớn, đây là trực giác của bản thân nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.